Chương 1019: Vu Loạn
Chương 1019: Vu Loạn
Sau khi Kim Huy Giáp rời khỏi thân thể liền biến thành một bộ Kim giáp chỉ có kích thước bằng lòng bàn tay. Bởi vì nó bị ô uế mà bản thể còn bị thương nghiêm trọng, nên chỉ còn một tia sáng vàng le lói.
-Chỉ là cao cấp hạ phẩm pháp bảo ... không biết dùng linh tài gì mà có thể cứng rắn hơn cả pháp bảo trung cấp.
Phẩm giai của Kim Huy Giáp không cao như tưởng tượng nhưng Tần Tang lại không hề thất vọng.
Là một luyện khí sư hắn đương nhiên biết rõ loại nội giáo pháp bảo này hiếm đến mức nào. Sau khi bị Huyết Uế Thần Quang làm ô uế linh tính đã bị tổn hao lại bị Ô Mộc Kiếm và Phi Thiên Dạ Xoa liên tục công kích nhưng lại không bị hư hại ngay tại chỗ, thấy rõ tính chất vô cùng kiên cố, có thể xem là hàng nổi bật trong số những loại áo giáp rồi.
Ngay cả cao thủ Kết Đan hậu Kỳ cũng rất ít người có được nội giáp như vậy.
Có Kim Huy Giáp phòng thân, chỉ cần không gặp phải Huyết Uế Thần Quang chuyên ô nhiễm pháp bảo thì có thể bảo vệ cơ thể dưới tình huống nguy cấp, tỉ lệ bảo mệnh tăng lên rất nhiều.
Không biết thanh niên áo bào đen đoạt lấy của người khác hay do sư môn ban cho hắn.
Huyết Uế Thần Quang không khó khôi phục, chỉ cần ôn dưỡng một đoạn thời gian là được, nhưng vết nứt của bản thể lại có một chút khó khăn. Nếu dùng sai phương pháp có thể làm hỏng uy lực của Kim Huy Giáp.
Lúc đó tình thế cấp bách, Tần Tang hiển nhiên không thể suy xét nhiều như vậy.
Sau khi nhìn chằm chằm Kim Huy Giáp một hồi Tần Tang cũng có chút manh mối. Trước tiên hắn xóa sạch hơi thở của thanh niên áo bào đen, tế luyện sơ qua sau đó thu vào đan điền tu dưỡng.
-Bộ nội giáp này cũng đủ để bù đắp tổn thất. Không biết trong Túi Giới Tử còn có cái gì nữa.
Tần Tang cho thần thức thăm dò vào Túi Giới Tử của thanh niên áo bào đen, đầu tiên là nhìn thấy bốn loại pháp bảo, sau khi xem xét đều có độ hư hao khác nhau, chắc là do giết người đoạt bảo có được.
Điều này không có nghĩa là thanh niên áo bào đen chỉ giết qua bốn người. Tu Tiên giả sinh tử liền kề không đấu đến dầu hết đèn tắt thì sẽ không thôi. Chờ khi bị đối thủ giết chết thì pháp bảo chắc cũng đã bị phế.
Có thể thu giữ được nhiều pháp bảo như vậy đủ để thấy sức mạnh của thanh niên áo bào đen và đồng bọn.
Hai trong số chúng là bản mệnh pháp bảo của người khác, có thể mạnh mẽ sử dụng nhưng lại có hại. Tầm mắt của Tần Tang rơi vào hai kiện pháp bảo kia.
Một bảng thẻ Thanh Ngọc và một đồ quyển, đều là những pháp bảo hạ phẩm.
Hai kiện pháp bảo kia dễ sửa chữa hơn nhiều, Tần Tang có rất nhiều linh tài. Sau khi tế luyện từng cái xong liền chuẩn bị tìm một nơi an toàn để bắt đầu tu phục.
Ngoài pháp bảo, đan dược, Yêu Đan và những thứ khác cũng có không ít, trong đó linh phù là nhiều nhất, đủ loại công năng đều có. Đáng tiếc là Tần Tang không tìm được Sắc Lôi Phù thứ hai, nếu không có Sắc Lôi Phù bên người thì cũng an tâm hơn rất nhiều.
Cái người này có vốn liếng vô cùng phong phú nên Tần Tang có thể tiếp tục tu luyện mà không cần phải nhanh chóng trở về tiếp tế.
Nhưng sự xuất hiện của đám người Vu tộc khiến Tần Tang lo lắng không yên. Hắn lo lắng săn Yêu trên Đô Nham Đảo gần Hải Vực sẽ không yên ổn.
Hoàn toàn không biết chuyện gì, nhưng cũng không thể làm con rùa đen rụt đầu.
Nếu không, chờ khi lan đến chỗ mình, lúc gặp đại họa lâm đầu mới tìm cách thì đã trễ.
-Đầu tiên phải tìm một chỗ tránh đầu sóng trước. Sau khi sửa chữa pháp bảo xong mới đi ra tìm hiểu. Nhất định phải tìm ra chuyện gì đang xảy ra trên Đô Nham Đảo.
Tần Tang bay liên tục mấy ngày nhưng không quay trở lại Phù Hồ Hải Vực, mà là liên tục đổi phương hướng, tiến vào sâu trong Yêu Hải, muốn chọn một nơi kín đáo để ẩn nấp.
Không ngờ trên đường đi, Tần Tang lại gặp không ít những người tu tiên giả từ Yêu Hải trở về, tất cả đều vội vàng chạy, điều này khiến cho hắn thay đổi quyết định.
...
Một hòn đảo nhỏ xanh um tươi tốt không người.
Trên đảo có rất nhiều cây cổ thụ, có cây phải mấy chục người ôm, tiếc là linh khí cằn cỗi, phong cảnh tuyệt đẹp như vậy nhưng không thể dùng làm động phủ được.
Bóng cây lắc lư, thủy triều nhẹ nhàng vỗ vào đá.
Mọi thứ vẫn diễn ra bình thường trên đảo, nhưng lúc này lại xuất hiện vài bóng người.
Những người này vây xung quanh hai người đang ngồi xếp bằng, trong tay cầm linh thạch điều chỉnh hơi thở.
Hai người ở giữa đều là tu sĩ Kết Đan Kỳ, những người khác tu vi kém hơn rất nhiều, chỉ là giai đoạn Trúc Cơ Kỳ mà thôi.
Chung quanh bọn họ có một Tụ Linh Trận dùng linh thạch bố trí tạm thời, mà ở ngoài phạm vi của Tụ Linh Trận còn cắm thêm mười mấy cây trận kỳ màu vàng đất.
Trận kỳ tạo thành một cái huyễn trận, uy lực của nó hình như không yếu, nhìn từ bên ngoài trận kỳ vào thì đây chỉ là một bãi đất hoang, trừ khi có người đến gần tìm kiếm cẩn thận thì mới có thể phát hiện ra mánh khóe.
Lúc này hai người ở giữa lần lượt tỉnh dậy từ trong nhập định, nhìn đệ tử chung quanh đang điều chỉnh hơi thở, cũng không có nóng lòng đánh thức bọn họ, mà là bắt đầu thông qua truyền âm nói chuyện.
-Thật không ngờ, đại loạn giữa hai tộc đã lan từ Nội Hải đến Yêu Hải, đảo chủ lại chọn cách bo bo giữ mình. Chúng ta vừa rời đi vài ngày đảo chủ đã quyết định phong bế đảo, sớm biết vậy đã không đi ra ngoài phí công một phen.
Một người trong số đó khẽ thở dài, giọng điệu có chút tức giận.
Một người khác nghi ngờ nói:
-Sư huynh, chúng ta có cần phải trở về Đô Nham Đảo vội vàng như vậy không? Cho dù hai tộc thực sự bắt đầu một trận chiến sống chết thì cũng không thể ảnh hưởng đến Yêu Hải nhanh như vậy đúng không? Chúng ta đã chuẩn bị lâu như vậy, cũng nên mang theo đệ tử đi ra ngoài săn thú một chuyến, săn xong rồi hẵng trở về cũng không muộn.
-Khi Triệu sư điệt chạy tới gửi tin khẩn cấp, sư đệ, có phải ngươi đã muốn hỏi ta tại sao lại quyết định nhanh chóng quay về đúng không?