Chương 102: Độ Nguyệt Phiệt
Chương 102: Độ Nguyệt Phiệt
Có thể thấy được có không ít tu tiên giả đang tụ tập tại sơn môn của Nguyên Chiếu Môn, có ngự không phi hành, có mượn dùng pháp khí, có người cũng chỉ dựa vào bước chân, những người này đều là tu tiên giả tham gia Thăng Tiên Đại Hội lần này.
Nhưng trong đó không hẳn tất cả đều là tán tu.
Việt sư thúc cảnh cáo bọn họ, sau khi tiến vào trong Bát Quái cấm địa, dù đối mặt với bất kỳ đối thủ nào cũng không được xem thường, Nguyên Chiếu Môn là tông môn chính đạo, có danh khí không nhỏ trong giới tu hành, rất nhiều đệ tử của gia tộc tu tiên đến để tham gia Thăng Tiên Đại Hội, bọn họ cũng không phải là những tán tu khổ cực, mỗi một người đều có nội tình thâm hậu, khẳng định có pháp khí gia truyền để hộ thân.
Khi Tần Tang đứng dưới chân núi nhìn ra xa, có hai tu tiên giả đã bay lướt qua người hắn.
Tất cả mọi người đều là đối thủ, nói không chừng sau khi tiến vào Bát Quái cấm địa còn gặp lại nhau, đến lúc mà không phải ngươi chết thì ta mất mạng, căn bản không có cần thiết đển hàn huyên.
. . .
-Tên là gì?
-Đệ tử là Tần Tang.
-Người nơi nào?
-Người Ninh Quốc, từng làm tướng quân Đại Tùy Quốc khi ở thế.
. . .
Đối mặt trước câu hỏi của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ ở Nguyên Chiếu Môn, Tần Tang dựa theo phân phó của Việt sư thúc, trả lời một cách thực tế, nếu thông qua Thăng Tiên Đại Hội, bái nhập vào Nguyên Chiếu Môn thì Nguyên Chiếu Môn sẽ phái người đi điều tra.
-Ninh Quốc . . . Đại Tùy . . .
Tu sĩ Nguyên Chiếu Môn suy nghĩ, cảm thấy hơi ngạc nhiên, nói:
-Người tới tham gia Thăng Tiên Đại Hội mấy lần này người sau càng vượt xa người trước.
Tần Tang cung kính nói:
- Từ nhỏ đệ tử tâm đã hướng Tiên Đạo, đáng tiếc vẫn không qua được cửa ải này, nghe nói Nguyên Chiếu nguyện ý chỉ dẫn Tiên Đạp cho đám tán tu chúng ta, mở rộng cánh cửa, cho nên lòng ta mong mỏi không thôi, không tiếc ngàn dặm bôn ba mà đến.
Tu sĩ Nguyên Chiếu Môn vuốt râu cười:
-Ngươi là một tán tu, vậy mà có thể tu luyện đến Luyện Khí Kỳ tầng sáu ở độ tuổi này đúng là không dễ, đừng tự khinh thường bản thân. Cầm lấy ngọc bài đi vào tĩnh xá ở hậu sơn nghỉ ngơi cho khỏe, từ giờ cho đến rạng sáng sẽ có tu sĩ trong môn dẫn các ngươi vào Bát Quái cấm địa, đừng bỏ lỡ!
-Vâng!
Tần Tang tiếp nhận ngọc bài, đi theo tu sĩ Nguyên Chiếu Môn đi ra hậu sơn, trên đường gặp một vị sư tỷ của Khôi Âm Môn, cả hai trao đổi ánh mắt, đều làm bộ như không biết.
Khi vào tĩnh xá, Tần Tang lấy ngọc bài ra xem, nhớ lại những quy tắc của Thăng Tiên Đại Hội mà Việt sư thúc nói một lượt cho họ nghe.
Không giống với những tông môn tu tiên khác, Thăng Tiên Đại Hội của Nguyên Chiếu Môn không phải so tài trên lôi đài.
Trong Bát Quái cấm địa tổng cộng có chín khu vực, mọi người sẽ bị cấm chế đưa đến bên ngoài của tám khu vực bất kỳ, trong tám khu vực này có cấm chế ngăn cách, nhưng đều liên kết với khu vực trung tâm.
Trong những người tham gia Thăng Tiên Đại Hội, mười hai người đầu tiên đến khu vực trung tâm trước thì đó chính là những người thắng cuộc trong Thăng Tiên Đại Hội lần này.
Bởi vì trong Bát Quái cấm địa có tồn tại cấm chế, ngay cả tu tiên giả cũng khó mà xác định được phương hướng, những tán tu tham gia Thăng Tiên Đại Hội đều sở hữu một khối ngọc bài. Sau khi bị đưa vào trong Bát Quái cấm địa, họ phải cướp đoạt ngọc bài của người khác, khi tập hợp đủ mười tấm ngọc bài thì trên ngọc bài mới xuất hiện phương hướng tới khu vực trung tâm.
Nếu số lượng ngọc bài không đủ, cho dù là may mắn tìm được khu vực trung tâm, cũng không có cách nào tiến vào trong.
Ở bên trong Bát Quái cấm địa, giao thủ với người khác là lẽ đương nhiên, may mắn thì gặp được đối thủ có thực lực kém hơn, sẽ nhanh chóng tập hợp đủ ngọc bài, còn đen đủi sẽ gặp phải đối thủ mạnh hơn, không chỉ không giành được ngọc bài mà đến cái mạng nhỏ cũng mất luôn.
Trừ những điều này ra thì còn có rất nhiều yêu thú sinh trưởng bên trong cấm địa, có thể nói là từng bước đều có nguy cơ.
. . .
Sáng sớm ngày thứ ba.
Tần Tang đi tập hợp trước tĩnh xá, phát hiện nơi này đã tập hợp gần bốn trăm năm trăm người, còn có người đang liên tục tiến tới, đợi được một canh giờ, tu sĩ Nguyên Chiếu Môn giải thích cho bọn họ về quy tắc của Thăng Tiên Đại Hội lần này, không khác mấy so với lời mà Việt sư thúc đã nói.
Cuối cùng, tu sĩ Nguyên Chiếu Môn gọi ra một tấm bè gỗ không hề bắt mắt, Tần Tang nghe người bên cạnh nghị luận mới biết cái bè gỗ này gọi là Độ Nguyệt Phiệt, chính là một kiện pháp khí rất nổi tiếng của Nguyên Chiếu Môn.
Độ Nguyệt Phiệt thoạt nhìn không lớn, nhưng mỗi khi có một người đi lên là nó lại lớn thêm một vòng, cuối cùng vẫn chịu tải hết tất cả mọi người rồi phù diêu bay lên.
Bè gỗ bay lượn trong mây, làn gió giá lạnh trên trời đều bị luồng thanh quang của bè gỗ ngăn cản bên ngoài. Gánh chịu nhiều người như vậy mà có tốc độ vẫn nhanh như chớp, từng ngọn núi con sông bên dưới lướt qua khóe mắt, khiến mọi người phải tấm tắc vì kỳ lạ.
Sơn mạch ở Nguyên Chiếu Môn còn rộng lớn hơn cả sơn mạch ở U Sơn, Độ Phệ Nguyệt lao vùn vụt khoảng hai canh giờ, cuối cùng cũng dừng trên một bệ đá ở đỉnh núi hoang.
Đứng trên bệ đá quan sát bốn phương, nơi nào cũng là hoang sơn dã lĩnh, một mảnh hoang vắng, không có linh lực nồng đậm dị thường như trong tưởng tượng, lại không biết cái chỗ gọi là Bát Quái cấm địa nằm ở nơi nào?
Tần Tang nhìn trái ngó phải, khi đang âm thầm ngờ vực thì phát hiện bên cạnh bệ đá có một tòa động phủ, Độ Nguyệt Phiệt vừa hạ xuống thì cửa lớn của động phủ mở ra, bên trong có bốn tu sĩ của Nguyên Chiếu Môn đi ra, tu vi đều ngoài Luyện Khí Cảnh tầng mười, vừa nhìn thấy Độ Nguyệt Phiệt đã bước nhanh tới khom người hành lễ.