Chương 103: Tiên Cơ
Chương 103: Tiên Cơ
- Đệ tử gặp qua sư thúc!
Vị tu sĩ Nguyên Chiếu Môn đang điều khiển Độ Nguyệt Phiệt gật đầu, nói:
- Thăng Tiên Đại Hội bắt đầu từ hôm nay, các ngươi đi mở cấm chế ra đi.
-Vâng!
Bốn vị tu sĩ Nguyên Chiếu Môn đi tới bên cạnh bệ đá, mỗi người chiếm giữ một phương, khoanh chân ngồi xuống, miệng lẩm bẩm.
Trên bệ đá hiển hóa ra từng luồng linh văn, tạo thành một trận pháp thần bí, sau đó mỗi người tế ra một thanh đoản kiếm, mấy thanh đoản kiếm không giống nhau, phân biệt là các màu xanh đỏ vàng trắng bốn loại màu sắc hào quang lấp lánh, không thể nhìn ra được chúng làm bằng chất liệu gì.
Sắc mặt của bốn vị tu sĩ hơi trầm xuống, ngón tay điểm vài cái liên tục lên đoản kiếm, hào quang trên thân kiếm bảo phát, hình thành bốn luồng ánh sáng nhập vào xuất ra liên tục, quanh quẩn ở đầu ngón tay của bọn họ.
Ngay sau đó, luồng sáng lôi kéo duỗi dài, cuối cùng hóa thành bốn chuôi cự kiếm cao mấy trượng.
Bốn người họ đột nhiên giơ tay lên, nghiêng mũi kiếm lên trời cao, sau đó động loạt hét lớn một tiếng.
"Nhanh!"
Kiếm quang đột nhiên bắn ra.
“Vèo!”
Ngoài dự liệu của mọi người chính là, kiếm quang không thể bay về phía chín tầng mây, tựa như đánh vào một màn chắn vô hình, sau đó bị ép dừng lại. Tiếp theo liền nhìn thấy không gian phía trên kiếm quang liên tục rung chuyển, đột nhiên xuất hiện từng luồng gợn sóng lớn, bốn phía gió nổi mây phun, hình dáng của cấm chế cổ xưa hoàn toàn hiện ra trước mắt mọi người.
Trời cao tựa như bị xé rách ra thành một lỗ hỏng thật lớn, bên trong lỗ hổng lớn đó có luồng gió mạnh đang điên cuồng gào thét, dùng mắt thường cũng có thể nhìn ra đường từng tia phong nhận đang không ngừng tàn phá khắp nơi, năm loại hào quang màu sắc rực rỡ va chạm vào nhau, tan ra, luồng sóng kích dưa lại tạo ra uy áp khủng bố khiến da đầu mọi người tê dại.
Nhìn khung cảnh tựa như ngày tận thế, sắc mặt của những người đứng trên Độ Nguyệt Phiệt tái lại, bọn họ không cần nghi ngờ cũng biết nếu họ vô tình bị cấm chế hút vào thì sẽ bị xé tan thành từng mảnh nhỏ ngay lập tức.
Lúc này, bốn người khẽ quát một tiếng, bốn chuôi cự kiếm lập tức chui vào trong lỗ hổng kia, sau đó vỡ vụn.
khi bốn thanh kiếm quang tan rã, nhiều điểm sáng vụn xông vào trong hắc động, cấm chế đang hỗn loạn không ngừng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, mấy tu sĩ của Nguyên Chiếu Môn nhắm đúng thời cơ, Độ Nguyệt Phiệt hơi chấn động, đột nhiên bay lên trời, xông thẳng vào cấm chế nhanh như thiểm điện.
Trong tiếng kinh hô của mọi người, ngay khi tiến vào cửa động, Độ Nguyệt Phiệt đột nhiên bị tu sĩ Nguyên Chiếu Môn thu hồi lại, tất cả mọi người rơi ra như sủi cảo.
Tần Tang cảm thấy trời đất trước mắt quay cuồng liên tục, cả người hắn rơi vào bóng tối, mọi người ở xung quanh đều biến mất không thấy đâu.
Không phải trời đêm, ở bên ngoài cũng không phải kiểu trời sáng choang giống như ban ngày.
Giống như đang tồn tại một làn sương mù vậy, khiến cho khi nhìn xa thì tầm nhìn trở nên mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy một số đường nét của núi, phạm vi của cấm địa còn lớn hơn so với trong tưởng tượng.
Mũi ngửi được mùi hôi nồng nặc, ngay lập tức Tần Tang phải nín thở, nhìn xung quanh một chút thì thấy phía trước chính là một vũng bùn đang bốc ra mùi hôi tanh tưởi, đằng sau đó nữa đó là rừng rậm âm u vô tận.
Trong rừng rậm những nhánh cây mọc ra um tùm, bên trong sương mù dày đặc, không biết là hơi nước hay là khí độc, làm cho cái bóng của những cây kia giống như vô số ác quỷ, giương nanh múa vuốt.
Sau khi đi vào vùng cấm địa Bát Quái, rơi xuống nơi nào thì tất cả đều phải dựa vào vận may, nếu như đúng lúc rơi vào trong hang ổ của bọn yêu quái đang ở, cũng chỉ có thể trách vận mệnh xui xẻo như vậy.
Sao nơi này không nhìn cũng biết nơi này cũng chẳng là nơi tốt lành gì, Tần Tang trầm ngâm một lát, đột nhiên phía sau lưng xuất hiện đôi cánh, Song Dực Sinh Vân bọc lấy thân thể của hắn rồi biến mất.
Trèo lên một cái cây rồi chờ đợi một lát mà xung quanh không có động tĩnh gì bất thường nên Tần Tang mới lặng lẽ từ trên cây nhảy xuống, thi triển Vân Độn Chi Pháp, lao đến phương hướng đã nhắm ngay từ đầu.
Hữu kinh vô hiểm ở trong rừng xuyên qua một khoảng, cuối cùng Tần Tang mới đến dưới chân của một ngọn núi, ngọn núi này tuy không lớn, nhưng theo Tần Tang quan sát rồi đoán rằng điểm cao nhất so với xung quanh rồi.
Nhưng khi sắp lên tới đỉnh núi thì Tần Tang lập tức lặng lẽ trốn vào đằng sau của một tảng đá lớn.
Sau một lúc, một Tần Tang khác đi ra từ sau tảng đá lớn, nghênh ngang leo lên núi. Lúc sắp leo đến đỉnh núi, bỗng nhiên “Tần Tang” soạt một tiếng rồi biến thành một vũng nước, thấm ướt cả mặt đất.
Một lát sau, Tần Tang thực sự mới đi ra từ sau tảng đá lớn.
Người trước đó đương nhiên là hắn dùng phép chú Di Hình Hoán Ảnh tạo ra một phân thân chỉ vì ứng phó với đại hội Thăng Tiên lần này, hắn lại luyện tập một môn phép chú.
Bởi vì thời gian và tinh lực có hạn, hắn vẫn chưa chọn độ khó của Ngưng Thủy Chướng và Vụ Tỏa Hoành Giang quá lớn.
Cho dù trình độ Di Hình Hoán Ảnh của hắn vẫn chưa đạt đến đỉnh cao. Tuy phân thân được tạo ra không có chút sơ hở nào, nhưng nếu đối thủ không quan sát tỉ mĩ, sơ xuất trong chốc lát cũng rất có khả năng bị Tần Tang được như ý.
Theo sự đề cao cảnh giới của Tần Tang, tầm mắt cũng đang được mở rộng mới cảm thấy thực ra thì mỗi một môn pháp chú đều có công dụng rất đặc biệt. Vốn dĩ nghĩ Di Hình Hoán Ảnh không có tác dụng gì nhưng thật ra vô cùng thần kỳ, dùng nó để dò đường với dụ địch cũng là ý hay.
Làm việc cẩn thận như vậy, ắt phải làm chậm trễ rất nhiều thời gian. Nhưng ở nơi này, từng bước đều có nguy cơ, cũng là bất đắc dĩ thôi.