Chương 104: Thủ Đoạn
Chương 104: Thủ Đoạn
Xem ra đường leo lên núi dường như không có nguy hiểm, nhưng sự đề phòng trong lòng của Tần Tang chưa giảm bớt một chút nào. Phạm vi của ngọn núi này mênh mông, dễ dàng cho quan sát địa thế bốn phía, là một chỗ vô cùng tốt. Nhưng trong đó cũng tiềm tàng những nguy hiểm, nếu xung quanh vẫn có những người khác, rất có thể cũng sẽ ôm suy nghĩ giống như mình.
Tần Tang đem Tử Hồn úp trong lòng bàn tay, thần thức luôn chuẩn bị thôi động Băng Tàm Bảo Giáp, mặc dù Bảo Giáp này chỉ là pháp khí trung phẩm, hỗ trợ ngăn trở một cuộc tập kích bất ngờ, tranh thủ chút thời gian vẫn không sao.
Tất cả đã chuẩn bị xong, Tần Tang tiếp tục thôi động Lạc Vân Sí, lặng lẽ sờ soạng đỉnh núi, mỗi khi đi được vài bước cảnh giác nhìn xung quanh một cái, tốn khoảng thời gian lâu mới đi đến đỉnh núi.
Trong phút chốc hiện ra trước tầm mắt là một mảnh bao la, ở đó phạm vi bên trong có thể được nhìn rõ hơn, vậy mà địa hình cũng vô cùng kỳ quặc.
Hắn vừa mới đi ta từ phía bên tay phải, là nơi giao nhau của đầm lầy và rừng rậm, bất kể là đầm lầy hay là rừng cây, phạm vi đều vô cùng rộng lớn, vô tận.
Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một mảng ngọn cây đung đưa trong rừng, không biết dưới đó có đồ vật, hay là bị gió thổi.
Vùng đầm lầy đó càng không phải là nơi tốt lành gì, nơi biên giới còn tạm, chỗ sâu của đầm lầy giống như bị đun sôi vậy, luôn không ngừng bốc lên những bọt bong bóng thối rữa, hơn nữa phía trên là hội tụ từng nhóm sương mù ngũ sắc sặc sỡ, chắc chắn sẽ có độc.
Hai nơi này tuyệt đối không thể tiến!
Tần Tang sợ hãi mình còn chưa gặp được người khác, đã bị yêu quái độc trung bên trong ăn thịt mất rồi.
Phải biết, bên trong cấm địa Bát Quái lại tồn tại yêu quái Phàm Yêu kỳ.
Chim bay thú chạy, cỏ cây, con quỷ thậm chí vật phẩm và núi đá, nếu như nội lực thâm hậu hoặc bị điểm hóa bản năng, mới hấp thụ được linh lực của đất trời
Nuốt vào nhả ra những tinh hoa của nhật nguyệt và ngôi sao, gọi là là yêu.
Thế gian nói yêu tinh quỷ quái, vậy không bằng cái này.
Những con yêu quái này chỉ có bản năng xu cát tị hung*, linh trí chưa mở, được gọi là yêu quái Phàm Yêu kỳ, một số thực lực của yêu quái Phàm Yêu Kỳ rất yếu, người bình thường chỉ cần dùng thủ đoạn đặc biệt cũng có thể giết chết bọn chúng.
*xu cát tị hung: theo lợi mà tránh hại.
Đã trải qua đại yêu, sẽ rất nhiều yêu quái nếu đã có trí tuệ có thì cũng có đủ những loại bản lĩnh kỳ quái, tu sĩ khóa Luyện Khí đều sẽ cảm thấy vô cùng nan giải.
Đỉnh Phàm Yêu kỳ cho dù yêu thú đang mang thai Yêu Linh lại có thêm sức mạnh của tu sĩ tầng thứ mười ba Luyện Khí kỳ.
Yêu quái sẽ đẻ ra Chân Linh, bắt đầu phát triển trí tuệ, được gọi là Yêu Linh kỳ, có thể so sánh với tu sĩ Trúc Cơ trở lên.
May là bên trong cấm địa Bát Quái không có đại yêu quái Yêu Linh kỳ, nhưng nghe nói có hậu kỳ Phàm Yêu kỳ thậm chí ngay cả yêu thú đỉnh cao cũng có. Cho dù trên người Tần Tang có mang theo pháp khí xịn đến đâu cũng không dám trêu chọc tuỳ tiện.
Khôi Âm Tông không có bản đồ của cấm địa Bát Quái, vả lại Tần Tang cũng không biết được đưa đến khu vực nào. Bốn phương tám hướng, đi thế nào cũng được, chỉ có chờ gom đủ ngọc bài, mới biết được khu vực nông cốt ở phương hướng nào. Trước đó, chỉ cần mạng sống và cướp giật ngọc bài.
Tần Tang nhìn địa thế bốn phía xung quanh, trầm ngâm một lát, cuối cùng quyết định đi hướng tay phải, nơi đó có một vùng núi lớn, trên núi cỏ cây tươi tốt, nhưng cũng không bởi vì sự u ám trong rừng mà che khuất bầu trời như vậy, kiểu địa thế như này thích hợp với hắn nhất.
Sau khi hạ quyết tâm, Tần Tang định xuống núi, đột nhiên cảm thấy có chút gì đó không ổn cho lắm, đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm về phía con chim giống như chim Hoàng Oanh trên không trung.
Lúc hắn leo lên núi không lâu, Hoàng Oanh này lập tức bay tới, trong cấm địa cũng là có dã thú, ban đầu Tần Tang nhìn thoáng qua thì không để ý nữa.
Nhưng từ đầu đến cuối con Hoàng Oanh này không đậu xuống ăn uống gì, sau khi xuất hiện vẫn luôn lượn vòng xung quanh sơn phong, giống như diều hâu đang tuần tra vậy, đặt biệt là đỉnh núi nơi này, đã lượn vài vòng rồi.
Tần Tang nhìn chằm chằm Hoàng Oanh, càng xem càng cảm thấy không ổn, trầm tư một lát, cúi đầu nhìn xuống dưới núi, lùng tìm từng tấc đất, mỗi một chỗ đều không bỏ qua nhưng cũng không thu hoạch được gì.
Đang lúc Tần Tang hoài nghi là mình hơi nhạy cảm thì con Hoàng Oanh kia đột nhiên giương cánh bay xuống dưới núi, ánh mắt của Tần Tang đột nhiên sáng lên, tầm mắt nhìn theo Hoàng Oanh thì thấy nó lọt vào trong một lùm cỏ dại rồi biến mất không thấy gì nữa.
Nơi đó là một chỗ khe núi, mọc đầy những bụi cỏ cao ngang người, vô cùng bí mật.
Sau đó lập tức thay bụi cở cao ngang người kia có một trận lắc lư, một bóng người từ bên trong chui ra, con Hoàng Oanh kia đứng tại trên vai của hắn, dùng mỏ chải chuốt lông vũ.
Người này nhìn bốn phía một phen thì gấp rút đi đến đỉnh núi.
-May quá vẫn chưa thu hồi Lạc Vân Sí.
Tần Tang không khỏi âm thầm nói mình may mắn chuẩn bị cẩn thận, quả thật cũng không ngờ có người rơi vào nơi cách xa mình như vậy, hơn nữa trong lòng cũng đột nhiên trở nên căng thẳng.
Vô số người chết dưới tay hắn, nhưng đây là lần đầu tiên gặp được đối thủ cùng là người tu tiên.
Tần Tang vội vàng thi triển Vọng Khí Thuật thì phát hiện tu vi của người mới tới này không khác mình là mấy, cũng là không cần phải né tránh.
Nhưng thủ đoạn của những người tu tiên đủ loại quái dị rất nhiều, vẫn là không thể coi thường được.