Chương 1023: Thiên Đảo Hải Vực
Chương 1023: Thiên Đảo Hải Vực
Hai tháng sau.
Tại một vùng biển hoang vắng, rõ ràng trời quang mây tạnh, không có cuồng phong, nhưng nơi đó thỉnh thoảng lại xuất hiện tầng tầng sóng lớn, đồng thời từ bên trong truyền ra tiếng sắt thép va chạm nhau cùng âm thanh tiếng gào thét chói tai.
Quan sát kỹ hơn mới thấy ở trung tâm sóng lớn, có hơn mười bóng người đang chiến đấu với nhau, đủ loại kiểu dáng pháp khí va chạm qua lại, trong đó còn kèm theo mấy cái hình dáng côn trùng quái dị.
Rõ ràng là tu sĩ Nhân tộc và tu sĩ Vu Tộc đụng độ nhau, một lời không hợp liền chém giết.
Trên bầu trời xa, đột nhiên có một đạo độn quang bay đến. Chỉ chốc lát sau, chủ nhân của đạo độn quang này dường như đã phát hiện ra trận chiến, đột ngột dừng lại, từ xa quan sát.
Các tu sĩ trên chiến trường cũng phát hiện ra đạo độn quang này, hai bên bắt đầu do dự.
Vốn dĩ bọn họ thế lực đang ngang nhau, vả lại ai cũng có mục đích riêng Nhân tộc mặc dù rơi vào thế hạ phong nhưng cũng có át chủ bài. Người xuất hiện đột ngột này nếu thực lực rất mạnh, rất có thể sẽ thay đổi cục diện ngay lập tức.
Nghĩ đến điều này, cả hai bên đều thu lại tu sĩ phe mình, đồng thời đề phòng người thần bí ở phía xa.
Không ngờ vào lúc này, đạo độn quang kia lại thực sự sáng lên, mà lại còn khí thế hừng hực phóng thẳng tới chiến trường. Tốc độ bay của người này khiến cho tu sĩ hai bên đều biến sắc.
-Kết Đan kỳ ... Không tốt, là trợ thủ của Nhân tộc đến!
Trong Tu sĩ Vu Tộc, lão giả đầu lĩnh sắc mặt đại biến
-Rút lui!
Trái lại, tu sĩ Nhân tộc đại chấn tinh thần, toàn lực công kích, bám đuôi truy sát, quấn lấy tu sĩ Vu Tộc, ngăn cản không cho bọn họ dễ dàng thoát thân.
Người thần bí rất nhanh đã đến, tu sĩ Vu Tộc hoàn toàn không còn ý chí chiến đấu, sau một phen loạn chiến bỏ lại mấy cỗ thi thể chạy trối chết.
Đám đông đuổi theo một hồi, thấy không còn một bóng người nên đành bỏ cuộc.
-Đa tạ Đạo Hữu đã nghĩa khí tương trợ, tại hạ là Hàn Thố, không biết Đạo Hữu họ gì?
Thủ lĩnh của Nhân tộc là một người đàn ông trung niên khuôn mặt chữ quốc, hai đầu lông mày rất có khí thế, không giận tự uy, lúc này mặt mày ôn hòa, chắp tay về người trẻ tuổi đối diện nói:
-Đạo hữu còn trẻ đã có tu vi cao như vậy, ta rất khâm phục!
Người thanh niên này chính là Tần Tang.
Hắn đã đi một quãng đường xa, cuối cùng cũng tới được phụ cận của Hồn Thiên Đảo, phát hiện Hồn Thiên Đảo cũng có loạn tượng, sau khi suy nghĩ một lúc hắn quyết định cứ tiếp xúc với tu sĩ của Hồn Thiên Đảo trước để tìm hiểu một chút về tình hình nơi đây.
Vừa rồi hắn nhìn thấy tu sĩ trên chiến trường có tu vi không cao, chỉ có mấy người Kết Đan sơ kỳ cao thủ, những người khác đều là Trúc Cơ kỳ tu sĩ, nên liền hiện thân khiến đám người Vu Tộc khiếp sợ.
-Tại hạ họ Tần, Hàn Đạo Hữu quá khen rồi, tại hạ có phương pháp tu luyện đặc biệt, có tác dụng trú nhan, cho nên thoạt nhìn trông trẻ tuổi.
Tần Tang thản nhiên nói.
Hắn không mặc áo choàng, đeo mặt nạ các loại mà để lộ chân dung thật của mình.
Trong tình huống này, che che lấp lấp rất dễ gây ra nghi ngờ, trước đó Tần Tang bịt mặt là để phòng bị Lê Vu Cung, còn khi vào Yêu Hải thì không cần phải sợ.
Hàn Thố khẽ giật mình, nhưng cũng không truy đến cùng mà giúp Tần Tang giới thiệu vài người khác.
Những người khác cũng lần lượt cảm tạ Tần Tang, đồng thời chủ động phân phát một phần chiến lợi phẩm cho Tần Tang, Tần Tang cũng chút khách khí thu nhận.
Sau khi làm quen, Hàn Thố nhìn Tần Tang một cái,
-Đạo hữu nhìn rất lạ mặt, chắc là vừa mới đến Hồn Thiên đảo không lâu đúng không?
-Đúng vậy.
Tần Tang cười khổ nhìn quanh bốn phía
-Ta đang ở trên một hòn đảo khác săn Yêu, trên đảo đột nhiên có hỗn loạn nên mới quyết định mạo hiểm đến Hồn Thiên đảo, nhưng không ngờ ... Ở đây cũng không an ổn.
Hàn Thố cười ha ha,
-Hai tộc đang đại chiến làm gì có nơi nào yên tĩnh? Đạo hữu nếu muốn tìm một địa phương an ổn cũng không khó, chỉ cần đi đến Hồn Thiên đảo là được, đảo chủ đại nhân nghiêm lệnh chém giết, trong đảo và ngoài đảo là hai thế giới.
-Ồ?
Tần Tang nhìn lướt qua mọi người,
-Đã vậy, chư vị Đạo Hữu vì sao không ra đảo.
Hàn Thố ý vị thâm trường nói:
-Có nguy hiểm thì có kỳ ngộ. Người khác sợ như sợ cọp còn tại hạ trong lòng rất vui vẻ. Còn bọn họ ... trái lại thì bên ngoài Hồn Thiên Đảo nguy hiểm hơn, tu vi của bọn họ quá thấp, bởi vì bọn họ chậm một bước, bây giờ muốn lên đảo cũng không dám đi nữa, buộc phải ở bên ngoài, với thực lực của Đạo Hữu, muốn tới Hồn Thiên Đảo an toàn cũng không khó.
-Bây giờ đi qua sao?
Tần Tang nhìn về hướng Hồn Thiên đảo, trên mặt lộ ra vẻ do dự.
Hàn Thố thấy vậy nói:
-Đạo Hữu nếu không có việc gì quan trọng, cũng không cần gấp gáp, lên Hồn Thiên Đảo rồi muốn đi ra cũng không dễ dàng như vậy, sẽ bỏ lỡ rất nhiều thứ. Nhân tộc của chúng ta tự thành lập bên ngoài Hồn Thiên đảo một nơi tương tự như phường thị, có thể trao đổi hàng hóa thông tin với nhau, xem như nơi dừng chân. Lúc này những Đạo Hữu còn dám ở ngoài đảo thực lực cũng không yếu, đôi khi có những Đạo Hữu chưa đủ may mắn, đột nhiên gặp tai bay vạ gió bất ngờ, bất đắc dĩ phải lấy ra bảo vật áp đáy hòm bán đi, nên trong phường thị thường có những bảo vật kỳ lạ hiếm có xuất hiện, đạo hữu không ngại có thể đi xem thử với tại hạ một chút, nói không chừng có thể gặp được vật trong lòng. Đạo Hữu đã giúp chúng ta đánh bại cường địch, cũng tiện để chúng ta tại phường thị khoản đãi đạo hữu, cùng trò chuyện để tỏ lòng biết ơn...
-Ồ? Xem ra Hàn Đạo Hữu đã có được thu hoạch lớn rồi.
Tần Tang nhìn chằm chằm Hàn Thố.