Chương 1030: Không Thể Khinh Thường
Chương 1030: Không Thể Khinh Thường
Trong chốc lát, đại sảnh nhất thời rơi vào yên tĩnh.
Thấy không còn hy vọng gì, Tần Tang thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói:
-Chư vị Đạo hữu, nếu ai có linh đan phù hợp cho tu sĩ Kết Đan kỳ chúng ta sử dụng, cũng có thể đến đổi.
Lần này lại có rất nhiều người đồng ý giao dịch.
Tần Tang không chỉ đổi được rất nhiều linh đan có tác dụng chữa thương rất tốt, mà còn may mắn lấy được một bình đan dược có thể trợ giúp cho việc tu luyện, cũng coi như chuyến đi này không tệ.
Sau khi giao dịch hoàn thành xong, lại đến lượt người tiếp theo, khi Tần Tang đang cất đồ đạc, thì tai phải đột nhiên khẽ nhúc nhích, hắn bất động thanh sắc ngẩng đầu nhìn về một góc khác của đại sảnh.
Một tên tu sĩ thân hình mập lùn đang nhìn hắn, lúc ánh mắt hai người giao nhau, người kia nhẹ gật đầu một cái, sau đó lại thản nhiên nhìn người kế tiếp lấy ra bảo vật.
Tần Tang khẽ cau mày, cúi đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng bị việc tiếp tục tiến hành giao dịch hấp dẫn.
Mọi người đợi lâu như vậy nhưng thực ra tốc độ giao dịch lại rất nhanh, đến trưa thì giao dịch cuối cùng đã xong, lão giả đứng dậy nói vài câu xã giao rồi thông báo hội giao dịch đã kết thúc, sau đó những người ở phường thị an bài cho mọi người rời khỏi đảo nhỏ.
Trước khi đi, lão giả đưa đưa cho Tần Tang một chiếc la bàn, đồng thời mời hắn tham gia hội giao dịch lần sau.
Sau khi rời khỏi hòn đảo, Tần Tang ngự kiếm bay xa được một quãng, cảnh giác nhìn về phía sau, rồi mới đáp xuống một hòn đảo hoang, lấy bản đồ ra tìm một nơi gọi là Hắc Ưng Đảo, cũng đang nằm ở trong mảnh Hải Vực này.
Nhìn hòn đảo nhỏ được đánh dấu trên bản đồ, Tần Tang lại có chút do dự.
Tại hội giao dịch vừa rồi, Tần Tang không có ôm hy vọng gì, nhưng cuối cùng, tên tu sĩ mập lùn kia lại truyền âm cho Tần Tang, nói rằng hắn có cách để đi qua Thiên Yêu Hải Vực, nhưng hắn không cần những bảo vật mà Tần Tang lấy ra, đồng thời nói với Tần Tang rằng nếu có hứng thú, thì sau khi rời khỏi phường thị cứ đến Hắc Ưng Đảo nói chuyện.
Sau một hồi suy nghĩ, Tần Tang quyết định đi xem thử.
Nhưng mà, trước mắt vẫn còn một việc nữa phải làm, hắn cũng không thể chờ đợi được nữa.
Đặt xuống cấm chế ở xung quanh xong, Tần Tang ngồi xếp bằng xuống, tháo cốt sáo trên cổ ra, đồng thời lại lấy ra thêm một cây cốt sáo nữa.
Hắn nín thở nhìn hai cây cốt sáo, chúng giống hệt nhau, đặt ở trước mắt cũng không thể phân rõ chỗ nào khác biệt.
Hai cây cốt sáo được đặt trong lòng bàn tay trái và tay phải, tuy bọn chúng đã gặp nhau nhưng lại không có xảy ra hiện tượng dị thường nào, ánh mắt Tần Tang lóe lên vẻ nghi hoặc, cuối cùng chủ động đưa hai cây cốt sáo lại gần.
-Đùng!
Ngay lúc chúng vừa tiếp xúc, bỗng nhiên vang lên một tiếng giòn tan, hai cây cốt sáo đã tự động kết hợp với nhau.
Sắc mặt Tần Tang hơi thay đổi, lập tức kích hoạt trận pháp, đồng thời cũng luôn chuẩn bị sẵn sàng, lỡ như động tĩnh quá lớn thu hút sự chú ý của những tu sĩ gần đó, thì hắn sẽ tránh thật xa khỏi chỗ này.
Không ngờ, khi kết hợp xong, cây cốt sáo lại khẽ run lên, sau đó phía ngoài xuất hiện quang mang chiếu rọi, ngoài ra không còn dị thường nào khác.
Thay đổi lớn nhất chính là lực lượng của Chu Thiên Tinh Thần trong cây cốt sáo rõ ràng càng dày đặc hơn.
Tần Tang đưa tay lên nhìn kỹ thì thấy hai đoạn nhỏ này nối liền nhau tạo thành một cây cốt sáo thon dài, ở chỗ kết hợp lại nhìn không thấy chút đứt gãy nào.
Sau khi xác định cốt sáo đã ổn định lại, Tần Tang thử thúc giục thần thức thăm dò thử, nhưng vẫn giống như đá chìm xuống đáy biển, không có phát hiện bất kỳ thứ gì.
-Tình hình này, thì cốt sáo này nhất định còn có mảnh vỡ khác rơi ở khắp nơi, trước khi thu thập được toàn bộ mảnh vỡ chắc hẳn nó sẽ không hiện ra bất kỳ năng lực gì...
Tần Tang tự nói với mình, vô cùng tiếc nuối.
Có thể lấy được cốt sáo ở một nơi lạ lẫm đã là một việc may mắn, còn những mảnh vỡ kia cũng không biết đã rơi ở đâu, nếu giống như hai mảnh này rơi ở khắp nơi trong Tu Tiên giới, vậy thì hy vọng tập hợp chúng đầy đủ sẽ rất xa vời.
Cuối cùng, hắn không cam lòng nên đã làm rất nhiều thí nghiệm, nhưng vẫn như cũ, nên đành phải ném cây cốt sáo vào một góc trong Thiên Quân Giới.
-Cũng đến lúc phải đi qua rồi...
Tần Tang nhìn sắc trời một chút rồi ngự kiếm bay về phía Hắc Ưng Đảo.
Đi đến lúc chạng vạng tối, Tần Tang mới từ xa nhìn thấy bóng đen của một hòn đảo nhỏ, ngọn núi cao nhất trên hòn đảo này có hình dạng giống như một bóng đen đang gương đôi cánh, nên nó mới có tên như vậy.
Từ xa nhìn thấy Hắc Ưng Đảo, Tần Tang liền kiềm lại độn quang, đứng lơ lửng giữa không trung.
-Tần Đạo hữu nếu đến rồi, tại sao lại không lên đảo?
Tần Tang vừa xuất hiện, liền có một đạo hồng quang bay ra khỏi hòn đảo, lộ ra thân hình của tên tu sĩ mập lùn, lớn tiếng hỏi.
Ánh mắt Tần Tang lóe lên, nhìn chằm chằm vào Hắc Ưng Đảo u ám, lạnh lùng nói:
-Hình như còn có Đạo hữu khác ở trên đảo, tại sao Đạo hữu lại không nói trước.
Tu sĩ mập lùn khẽ giật mình, chê cười nói:
-Tại hạ cũng không nói chỉ mời một mình Tần Đạo hữu! Tần Đạo hữu đừng lo lắng, vị Đạo hữu này là người quen, lúc nãy vừa gặp trong hội giao dịch, ngoài ra còn vài vị Đạo hữu khác vẫn chưa đến ...
Lời nói còn chưa dứt, đã có một bóng người bay ra khỏi hòn đảo.
Tần Tang nhìn kỹ, quả nhiên hắn ta chính là thư sinh mặc thanh sam vừa gặp ở hội giao dịch, Tần Tang rất có ấn tượng với hắn ta. Bảo vật mà người này mang ra đều không hề đơn giản, thực lực tuyệt đối không thể khinh thường.