Chương 1042: Biến Mất
Chương 1042: Biến Mất
Tần Tang kéo dài khoảng cách với bọn họ, sắc mặt không chút dao động, sau đó một luồng hàn khí dâng lên, hai cỗ Phi Thiên Dạ Xoa rơi xuống bên cạnh Tần Tang giống như hộ pháp trái phải, đối diện cùng năm người giằng co.
Thấy rõ hình dạng hung ác của Phi Thiên Dạ Xoa, đám người hít vào một ngụm khí lạnh.
Giờ rốt cuộc bọn họ cũng hiểu tại sao lão giả gầy còm lại chết nhanh như vậy, gần như không còn sức chống trả.
Hai cỗ Phi Thiên Dạ Xoa này thật là đáng sợ.
Một trong hai có khí tức không kém bao nhiêu so với tu sĩ Kết Đan kỳ chân chính, còn lại yếu hơn một chút, nhưng cũng có thể đóng vai trò khống chế, không thể bỏ qua.
Hơn nữa Tần Tang thao túng Ma Hỏa quỷ dị, bất ngờ lọt vào thế gọng kìm của Tần Tang cùng Phi Thiên Dạ Xoa, dù là tu sĩ trung kỳ Kết Đan kỳ e là chỉ có thể lựa chọn chạy trốn.
- Tần đạo hữu. . .
Nho sinh áo xanh nuốt nước bọt, cẩn thận từng li từng tí hỏi,
- Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Chúng ta bây giờ đã tới trước động Nguyên Anh, lập tức có thể đi vào trong luôn, có mâu thuẫn gì vì sao không thể bình tĩnh hoà nhã một chút, lại giải quyết ngay trước mọi người, nhất định phải tay ác độc giết người như vậy?
Tần Tang không nói một lời, ánh mắt lạnh lùng, tầm mắt quét qua từng khuôn mặt của năm người này.
Nếu lão giả kia có đồng bọn, tu sĩ mập lùn có khả năng nhất, mặt khác bốn người còn cũng không thoát được hiềm nghi, đều là hạng người cáo già che giấu rất tốt, Tần Tang không thể nhìn ra mánh khóe.
Sau khi chứng kiến Tần Tang giết chết chết lão giả gầy còm, ai nấy đều cảm thấy không an toàn, bọn họ đã xem Tần Tang như kẻ thù lớn nhất, chỉ dựa vào việc hắn không thể giải thích rõ ràng ngọn nguồn, lấy được lòng tin của bọn họ bằng lời nói.
Cho dù thực lực có mạnh hơn, Tần Tang cũng không dám cùng lúc khiêu chiến tất cả mọi người.
Tín hiệu đã được phát ra ngoài, tiếp tục ở lại trong địa động chắc chắn sẽ bị chặn, giải thích với bọn hắn những điều này sẽ rất lãng phí thời gian và cũng không cần thiết.
Hắn đoán chừng thực lực đồng bọn của lão hẳn là không mạnh đến mức không thể đánh bại, nếu không thì chẳng cần phải sử dụng loại thủ đoạn ở quỷ vực này.
Nhưng vừa tới nơi địa động chật hẹp, mật phù không thể thi triển được; mặt khác giữa đám người nghi kỵ lẫn nhau, trong những người này không biết còn có mấy tên đồng bọn của lão giả kia, không phân được địch ta, đơn đả độc đấu khẳng định là không làm được.
Khiến Tần Tang lo lắng nhất lại là sương lạnh quỷ dị bên trong địa động.
Theo suy đoán của hắn, hàn vụ có khả năng có quan hệ cùng một loại linh hoả cường đại nào đó, nếu lỡ có người thôi động được linh hỏa thì tru sát bọn họ dễ như trở bàn tay.
Quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ.
Rời khỏi địa động trước, tránh ra ngoài nguy hiểm sẽ thoải mái hơn nhiều. Chờ sau khi đồng bọn lão tới, xem xét thế cục rồi quyết định bước hành động kế tiếp.
Bảo vật mặc dù mê người, nhưng có duyên mới cầm được.
Hơn nữa trong động phủ đến cùng chưa chắc nhất định sẽ có bảo vật, Tần Tang bây giờ cảm thấy nơi này càng giống miếng mồi nhử ngọt ngào mà lại nguy hiểm, là cái bẫy săn của người khác!
Nghĩ tới đây, Tần Tang ra vẻ tươi cười, nhưng ở trong mắt những người khác không khác gì ma đầu đang cười ác độc, đặc biệt là dưới loại hoàn cảnh này, cũng không khỏi có hơi khiếp sợ.
Tay cầm pháp bảo của hai nữ tu khẽ run rẩy.
- Lam đạo hữu, xuất phát từ đạo nghĩa kết minh, Tần mỗ nhắc nhở ngươi một câu.
Tần Tang chỉ chỉ tro cốt của lão giả gầy còm,
- Người này thừa dịp thời gian tường ánh sáng bị phá tạo nên cảnh tượng hỗn loạn, bí mật phát tín hiệu ra bên ngoài, không biết là muốn liên lạc với ai, may mắn bị Tần mỗ phát giác. Ngươi như cùng người này thông đồng làm bậy, Tần mỗ cũng không nói gì. Nếu không phải, đừng ngại suy nghĩ cẩn thận lại một chút, chúng ta bị hàn vụ gặm nhấm, lại muốn lấy hết toàn lực phá giải cấm chế, nếu bị người nhốt ở nơi này, sẽ có kết cục gì. . .
Tần Tang không hề sợ hãi, vẻ mặt lạnh nhạt.
Nghe lời này của Tần Tang, sắc mat bịn người nho sinh áo xanh biến đổi liên tục, nửa tin nửa ngờ.
Nhưng bọn hắn đã vô thức phòng bị tu sĩ mập lùn.
Suy cho cùng, người này là người đề xuất, đáng nghi ngờ nhất.
- Câm miệng!
Tu sĩ mập lùn gắt gao ngắt lời Tần Tang, lớn tiếng kêu gọi,
- Đừng nghe ma đầu kia mê hoặc, nhất định là âm mưu ma đầu đã bị bại lộ, giết người diệt khẩu, lại *yêu ngôn hoặc chúng, ý đồ chia rẽ chúng ta, mưu đồ chiếm bảo vật, tuyệt đối không nên trúng kế độc của hắn! Giết hắn trước, năm người chúng ta căn bản không cần sợ hắn. . .
*Dùng tà thuyết mê hoặc người khác.
Tần Tang hừ lạnh một tiếng, khinh thường phản bác.
- Lời đến đây là hết, tại hạ cáo từ!
Lời còn chưa dứt, Tần Tang vẫy tay thu hồi Phi Thiên Dạ Xoa, tiếp đó trong cơ thể truyền ra từng trận Giao Long ngâm vang, hóa thành một luồng ánh sáng lao thẳng về phía đường đi, trong tức khắc biến mất vào sâu trong màn sương lạnh, để lại bọn người hai mặt nhìn nhau .
Hàn vụ dâng lên, một thân ảnh chọc thủng sương mù mà ra, lách mình rơi xuống chạc cây cổ thụ bên rìa đồi núi. Hắn vừa mới hiện thân, khoảng không trước mặt liền bất chợt xuất hiện một vệt màu xanh da trời, hiện ra dáng người tuyệt mỹ của Thiên Mục Điệp.
Trên mặt Tần Tang hiện ra một nụ cười ôn nhu, dùng ngón tay nâng đỡ Thiên Mục Điệp, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve như khích lệ.
- Trùng ảnh?
Sau khi trao đổi cùng bản mệnh trùng cổ, Tần Tang có được thông tin chính xác hơn, thứ lão giả gầy còm thả ra dường như là một con linh trùng, sau đó trùng ảnh bay lên không trung rồi biến mất.