Chương 1043: Đại Yêu Đáng Sợ
Chương 1043: Đại Yêu Đáng Sợ
- Truyền tín hiệu cho nhau thông qua linh trùng sao, nghe rất giống thủ đoạn của Vu tộc. Khá giống Thanh Phù Tiền, nhưng không ẩn nấp như Thanh Phù Tiền, hình như cần loại bỏ sương lạnh quấy nhiễu mới được. Sáu người này đều là tu sĩ Nhân tộc, chẳng lẽ có người cấu kết Vu tộc, mưu hại đồng tộc?
Tần Tang mang vẻ trầm ngâm, ngẩng đầu nhìn bốn phía Hải Vực.
Biển trời xanh lam, mây trắng từng cụm, thoạt nhìn mọi thứ vẫn bình thường.
Bất chợt ánh mắt Tần Tang đột ngột ngưng tụ, gắt gao nhìn chằm chằm chân trời phương bắc đằng xa có một đám mây trắng bay cực nhanh tới.
Đám mây này di chuyển trong biển mây với tốc độ kinh người đang tiếp cận về phía này. Thấy tốc độ của nó, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi.
Tần Tang nghi ngờ trong mây trắng là đồng bọn của lão giả kia, nhưng không nhìn được bên trong có bao nhiêu người. Lòng biết nơi đây không thể ở lâu, liền điểm mạnh dưới chân một cái, lần nữa thôi động mật phù, nghênh ngang rời đi theo một hướng khác.
Những người khác vẫn chưa đi ra.
Không biết trong địa động xảy ra chuyện gì, nếu như bọn hắn còn không ra quyết định được, chỉ sợ đến lúc đó có muốn chạy cũng không xong.
Tần Tang không quản được những người khác.
Trong lúc vội vàng, Tần Tang quay đầu liếc nhìn lại.
Người trên đám mây trắng lập tức phát hiện tung tích Tần Tang, đột nhiên phân ra một đạo độn quang, nhanh chóng đuổi theo hắn.
- Quả nhiên không chỉ có một người!
Tần Tang thầm nói, không chút ngừng nghỉ dùng toàn lực bay vùn vụt.
Người đang truy kích Tần Tang dường như nhận thấy độn thuật của Tần Tang không tầm thường, vả lại giữa bọn họ vốn cách nhau rất xa.
Ở trong Yêu Hải truy sát trắng trợn rất dễ kinh động đến yêu thú, tất nhiên là rất không sáng suốt, thấy truy kích vô vọng, sau một phen truy đuổi người này rốt cuộc lựa chọn từ bỏ.
Nhưng sau khi người đó về đám mây, tốc độ của nó lập tức tăng vọt một đoạn lớn.
Tần Tang cũng không quay đầu lại, tránh thoát thật xa, cách được một khoảng lớn, xác định đằng sau không có người truy sát, mới yên lặng đáp xuống mặt nước.
- Chỗ kia tại sao vẫn không có động tĩnh gì? Là bị ép đạt thành thỏa thuận, hay những người trong địa động đã bị giết ngay lập tức rồi?
Tần Tang quay người nhìn về nơi xa, thầm nghĩ.
Không ngờ, ý nghĩ này vừa hiện ra trong đầu hắn, một đạo kiếm quang cực chói mắt đột nhiên xuất hiện tại đó, ngay sau đó là âm thanh kiếm rít bén nhọn dị thường truyền đến.
- Tốt! Đánh nhau rồi!
Trên mặt Tần Tang hiện lên nụ cười.
- Là họ Lam. . .
Tần Tang nhận ra linh kiếm của nho sinh áo xanh, ánh kiếm đúng là do hắn chém ra, xem ra đã gặp phải cường địch, một kiếm này rõ ràng là dùng toàn lực đánh ra.
Trình độ Kiếm Đạo của gười này còn mạnh hơn Tần Tang, dù cho không có lĩnh ngộ Kiếm Khí Lôi Âm cũng chênh lệch không lớn.
Tần Tang âm thầm kinh ngạc, người này cũng ẩn giấu rất sâu, thời điểm giao lưu trước đó, hắn ta khiêm tốn thỉnh giáo mình một vài vấn đề liên quan đến Kiếm Đạo, nhưng hắn lại không phát hiện được khác thường, quả nhiên đều không phải là đèn cạn dầu.
Đối mặt với một kiếm này, Tần Tang cũng phải 'trận địa sẵn sàng đón quân địch'.
Ngay sau đó, một trận âm thanh 'Ong ong' đột nhiên vang lên lấn át cả tiếng kiếm rít.
Tiếp đó nơi ánh kiếm chỉ đến, một hư ảnh cổ quái không thể thấy rõ từ trong không khí hiện ra, nhưng Tần Tang xác định chắc chắn không phải bóng người, mà là một loại trùng ảnh.
- Ngự trùng! Quả nhiên là người của Vu tộc, có người trở thành kẻ phản bội! Xem ra tên họ Lam không phải là một nhóm cùng những người này...
Tần Tang che giấu thân hình, bay đến vị trí cao nhìn từ xa, nhìn rõ nhất là ánh kiếm cùng trùng ảnh giao chiến, dường như có vẻ thực lực ngang bằng, tạm thời chưa phân thắng bại.
Trong lúc quan sát trận chiến, Tần Tang mở túi Giới Tử của lão giả gầy còm ra, thần thức nhanh chóng quét qua vật phẩm trong túi, sắc mặt bỗng nhiên khẽ dao động.
Một cái xương trắng thô to có thể so với bắp đùi người trưởng thành, dài chừng một trượng từ trong túi Giới Tử nhảy ra ngoài.
- Đại yêu chi cốt, khí tức phát ra không khác gì da thú!
Tần Tang bắt được xương trắng, phát hiện ra trên đám xương trắng không bóng láng chút nào, hoàn toàn không có linh tính, vô cùng xốp giòn, hiển nhiên cũng giống như da thú, bị ăn mòn hầu như chẳng còn gì.
- Người này quả nhiên cùng một giuộc với tu sĩ mập lùn, trong túi Giới Tử ngoại trừ xương trắng ra không có thứ bảo vật nào khác đáng nhắc tới, xem ra bọn họ xác thực chỉ lấy được một ít phế phẩm trong động phủ. Không phải là táng gia bại sản để mở động phủ Nguyên Anh, vốn là mừng như điên, lại phát hiện tất cả bảo vật đều bị hàn vụ ăn mòn. Dưới chênh lệch cực lớn như vậy sinh tà niệm, muốn dùng cái nơi này làm mồi nhử dụ mấy người tới giết lấy lại vốn chăng?
Tần Tang lẩm bẩm nói,
- Hay là sâu dưới địa động có bảo địa gì bị phong ấn, cần điều kiện đặc biệt nào đó mới có thể mở ra? Bắt một người hỏi chút là biết.
Nơi kia sóng lớn ngập trời, giao tranh ác liệt, cho dù bay cao lên không trung cũng không thấy rõ đảo nhỏ, thế nhưng chân nguyên va chạm chấn động không ngừng truyền đến, cực kỳ kịch liệt.
Lúc này Tần Tang mới chú ý tới chiến trường đang thay đổi vị trí, dường như một bên đang rút lui, có thể muốn chạy trốn.
- Lâu như vậy vẫn không thể bắt được tên họ Lam, xem ra suy đoán của hắn không sai, đồng bọn của lão mặc dù ngự sử một đám mây trắng cổ quái tốc độ bay kinh người, nhưng thực lực có hạn. Bây giờ mà quay lại trong nháy mắt ra tay miểu sát, lập tức có thể lật ngược chiến cuộc dễ như trở bàn tay.
Nhưng Tần Tang không tận mắt thấy, có chút do dự, không xác định được có phải đám người này đang giả vờ dẫn dụ hắn trở về hay không.