Chương 1044: Hàn Diễm
Chương 1044: Hàn Diễm
- Cho dù người đến thực lực cực mạnh, cũng không thể nghĩ đến dùng cách này thu hút hắn quay trở lại nhanh như vậy? Thanh thế lớn như vậy, vạn nhất kinh động đến đại yêu, được không bù mất. Hơn nữa hắn vừa rồi cũng không dùng toàn lực, cộng thêm Kiếm Khí Lôi Âm, bọn họ ngự sử mây trắng cũng không thể đuổi kịp. Còn nếu muốn đuổi tới cùng, cứ thử sức xem ai chân nguyên thâm hậu, hắn có Thi Đan lại càng không phải sợ.
Tần Tang quyết định lặng lẽ tiếp cận xem xét.
Không ngờ, hắn vừa mới bay trở về được một đoạn ngắn, trong lòng bỗng dưng dâng lên một loại cảm giác khủng hoảng không giải thích được, tiếp đó lông tơ toàn thân dựng thẳng, dường như có mối nguy hiểm đáng sợ sắp tới gần.
Sau khi Tần Tang dừng lại, hắn bất chợt quay đầu, trên mặt hiện ra vẻ *kinh nghi bất định .
*kinh nghi bất định: Bởi vì sợ hãi, ngạc nhiên và nghi hoặc mà không xác định được chủ ý.
Sau một khắc, hắn nhìn thấy trên mặt biển bên trái đột nhiên nổi lên từng cơn bọt sóng, mà ở dưới bọt sóng, một con bóng đen khổng lồ giống Giao Long nhưng không phải Giao Long, như cá mà không phải cá, từ tận sâu dưới đáy biển chậm rãi hiện ra.
Trông thấy cái bóng đen này, da đầu Tần Tang đều sắp muốn nổ tung, rất có thể nó là đại yêu hậu kỳ Yêu Đan!
Vùng Hải Vực này vậy mà ẩn giấu một con đại yêu khủng bố như vậy, có thể nó đang ngủ say lại bị trận đấu kinh động, bây giờ xuất hiện nhất định phải cắn người!
May thay đại yêu bị chiến trường phía trước hấp dẫn, không chú ý tới khoảng cách với Tần Tang ngày càng gần.
Tần Tang nín thở, chậm rãi lùi lại, phía trước còn đang đại chiến, không ai phát hiện dưới mặt biển có một bóng đen đáng sợ đang bơi tới cực nhanh, nguy hiểm sắp tới gần!
Sau khi rút lui một khoảng cách nhất định, Tần Tang xoay người bỏ chạy không quay đầu nhìn lại, bảo vật linh hỏa gì đó đều bị hắn hoàn toàn không thèm để tâm.
Trước mặt đại yêu, không có khả năng gặp được một chút cái gọi là 'may mắn', những người khác chỉ còn cách tự cầu phúc cho chính mình.
"Xoạt!"
Phi độn không bao lâu, Tần Tang liền nghe được tiếng sóng nước vang lên đinh tai nhức óc, kinh ngạc nhìn lại, liền thấy mặt biển đằng sau ám chỉ qua xuất hiện một đạo bạch tuyến, một mặt tường nước cao mười mấy trượng đang đuổi sát theo.
Trong lúc mơ hồ, hắn dường như nghe được một tiếng kêu thê lương thảm thiết dị thường, Tần Tang nâng độn quang lên, chỉ thấy một mảnh sóng lớn trắng xóa, một đầu yêu thú cực lớn giữa sóng biển cuồn cuộn tựa như đang chơi đùa, còn những người tu tiên kia đã sớm đều bị dìm ngập bên trong bọt sóng, không nhìn thấy một ai.
Ngay cả hòn đảo đó hình như cũng chấn động không ngớt trong làn sóng lớn do yêu thú gây ra.
Nhiều tu sĩ như vậy đối mặt một đại yêu thú, nhưng dường như không hề có sức đánh trả, cũng không biết có mấy người có thể may mắn chạy trốn.
Sắc trời bây giờ cũng sắp muộn, sau khi thấy cảnh này, Tần Tang liền đuổi theo ánh tà dương chạy trốn, cực kỳ kiên quyết.
Tần Tang đoán chừng trận chiến này sẽ không kéo dài bao lâu, nhưng hắn không dám ngừng lại tí nào, nếu không đại yêu dọn sạch xong hết những người khác, tiếp theo sẽ tới lượt hắn.
Mãi đến khi không còn nhìn thấy chiến trường, cơn sóng do trận chiến gây ra vẫn chưa ngừng lại, hơn nữa còn truyền xa đến mặt biển phía dưới Tần Tang, có điều nhìn qua đã yếu đi rất nhiều.
Đang lúc Tần Tang cho rằng đại chiến đã đến lúc kết thúc, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng sấm lớn vang dội!
Hình như thứ gì đó bị nổ tung.
Quả tim mạnh mẽ của Tần Tang hơi rúng động một chút, lồng ngực ngột ngạt khó chịu, độn quang chấn động một hồi, sau khi ổn định lại, mặt mũi hắn tràn đầy kinh hãi nhìn đằng sau.
Động tĩnh lớn như vậy, cho dù đại yêu hậu kỳ Yêu Đan cũng không có năng lực gây ra!
Hơn nữa, theo sát sau tiếng vang lớn lại truyền tới tiếng đại yêu gầm thét, trong tiếng gào mang theo thống khổ mãnh liệt.
Lúc này ánh tà dương đã chìm xuống chân trời phía tây, chỉ sót lại một vệt quầng sáng, sắc trời cũng đã tối dần.
Trên mặt biển phía đông, thoạt tiên sáng lên một điểm lam quang óng ánh tại nơi giao nhau giữa trời và nước, cực kỳ bắt mắt.
Lam quang ngày càng sáng, đồng thời dần dần bành trướng, cuối cùng đột ngột bùng phát.
Trong chốc lát, lam quang chói mắt chiếu rọi một vùng Hải Vực sáng như ban ngày, Tần Tang buộc phải nheo hai mắt lại, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào ánh sáng không nháy mắt.
Một tia sáng xanh lam mỏng manh từ bên trong chùm sáng bắn ra, phóng thẳng lên trời cao!
Dường như chiếu thẳng vào bóng trăng đang treo giữa trời.
Giờ khắc này, Tần Tang chỉ cảm thấy xung quanh ngày càng mờ tối, miệng há hốc thật lâu không khép lại được.
Sóng lớn thay nhau nổi lên, cả vùng biển đều đang chấn động.
Không bao lâu, tia sáng tàn lụi từ từ hạ xuống, lấp lánh ánh sáng rực rõ như ngôi sao rơi xuống, tan biến theo gió, tựa như pháo hoa từ kiếp trước, thật sự rất đẹp.
Cuối cùng Tần Tang mới thấy rõ, bản thể của lam quang hẳn là một loại lam linh hoả nào đó, những ánh sao kia chính là từng đoá từng đoá hỏa diễm.
- Chẳng lẽ là nơi linh hoả ẩn sâu trong địa động? Linh hỏa ẩn nằm sâu trong địa động, một chút dấu vết cũng không có, tại sao lại đột nhiên bộc phát? Nếu không phải do đại yêu nhất thời sơ suất động chạm cấm chế trong động, thì chính là những người tu tiên chủ động phóng thích linh hỏa. Tự mình sớm thoát thân đúng là sáng suốt, địa động nhất định không chỉ đơn giản là động phủ Nguyên Anh...
Tần Tang nuốt nước bọt, âm thầm kinh hãi, nhưng cũng thấy may mắn.
Hắn chăm chú nhìn linh hoả, sau khi kết thúc bộc phát, trên bầu trời đêm cùng mặt biển phía đông vẫn tràn ngập một tầng ánh sáng xanh lam, linh hỏa rút về thành chùm sáng lớn nhỏ nguyên bản, nhưng còn đang dao động dữ dội, khi bành trướng, khi nội súc, không chịu an phận. Rõ ràng vô cùng cuồng bạo, thoạt nhìn bề ngoài cũng không tốt đẹp như vậy.