Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 1064 - Chương 1064: Trấn Áp

Chương 1064: Trấn Áp Chương 1064: Trấn Áp

Song Đầu Hống còn không thèm nghe hết, hai cái đầu của nó lắc đầu lìa lịa, sống chết gì cũng không đáp ứng.

Cho dù Tần Tang có bức bách dụ dỗ như thế nào, Song Đầu Hống đều không khuất phục.

Kế hoạch này, nếu như Song Đầu Hống không chịu tự nguyện đáp ứng làm theo, chắc chắn sẽ thất bại.

Tần Tang bất đắc dĩ, suy nghĩ một chút rồi nói:

- Ngươi giúp ta trộm lấy Đông Minh Hàn Diễm, ta sẽ đáp ứng ngươi , chờ ta đột phá kết đan hậu kỳ sau đó, lập tức trả lại tự do cho ngươi !

Song Đầu Hống đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Tần Tang.

- Ta lấy tâm ma của ta ra thề. . . Như vậy đã được chưa ?

Có sự che chở của ngọc phật, Tần Tang chẳng thèm quan tâm tâm ma là cái quái gì, nhưng hắn cũng không bỉ ổi đến mức đi lừa một con yêu thú. Chờ sau khi hắn đột phá Kết Đan hậu kỳ, tác dụng của Song Đầu Hống cũng không còn quá quan trọng nữa, cùng lắm thì hắn đổi một con yêu thú khác.

Song Đầu Hống phát ra một tiếng gầm nhẹ, dường như muốn cảnh cáo Tần Tang không nên nuốt lời, sau liên tục vỗ vỗ hai cánh, lặng lẽ bay về phía bắc, nó muốn đi một đường vòng lớn, từ từ tiếp cận Hàn Diễm đảo từ phía sau,qua đó hấp dẫn sự chú ý của nam tử mặc áo giáp đen.

Nam tử mặc áo giáp đen phụng mệnh canh giữ ở nơi đây, nếu có dị động của yêu thú hắn chắc chắn sẽ cực kỳ cảnh giác.

Tu vi Song Đầu Hống mặc dù kém hắn một tầng, nhưng nó có thần thông bảo mệnh như phân ảnh chỉ thuật. Nó cũng không cần cùng nam tử mặc giáp vật lộn sinh tử, nếu như chỉ cần quấn lấy tên kia thì nó có thể làm được.

Tuy nhiên, Tần Tang cũng không biết Song Đầu Hống có tranh thủ bao nhiêu thời gian giúp hắn, cho nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý thất bại.

Thả Song Đầu Hống ra, ánh mắt Tần Tang ngưng lại môt chút, tiếp tục sử dụng quyển trục, thân ảnh biến mất ngay tại chỗ, lặng lẽ tiến về Hàn Diễm đảo.

Vừa rồi, hắn đã kiểm tra phạm vi mà nam tử mặc giáp đen có thể cảm nhận được, đi tới cái phạm vi này, hắn lập tức dừng lại, lặng lẽ chui xuống mặt nước, không nhúc nhích chút nào.

Đồng thời hắn cũng thả Thiên Mục Điệp ra.

Thiên Mục Điệp cũng tự mình ẩn nấp, tiếp tục bay về phía trước thay Tần Tang kiểm tra tình hình.

Nam tử mặc áo giáp đen có tu vi quá cao, Tần Tang cũng không dám để cho Thiên Mục Điệp áp sát quá gần, chỉ cần nhìn thấy động tĩnh của tên kia là được rồi.

Mặt biển gợn sóng lăn tăn.

Thiên Mục Điệp lặng yên đứng trên đầu con sóng, theo gợn sóng nhấp nhô. Không bao lâu, gió bắt đầu thổi sang từ phía Đông thổi sang, sóng cũng bắt đầu lớn dần lên, đây là việc bình thường xảy ra hàng ngày trong Yêu Hải.

Nam tử mặc áo giáp đen lại bị điều này kinh động, nổi lên mặt nước.

Nhìn thấy bốn phía không có động tĩnh gì bất thường, nam tử mặc áo giáp đen khẽ nhíu mày, đột nhiên ánh mắt của hắn ngưng tụ, tới gần một chỗ ở hướng Đông, lòng bàn tay lóe lên, ngay lập tức trong tay hắn xuất hiện một cây trường mâu màu đen, hắn thuận tay phóng ra.

Hắc mâu nhanh như điện, tiếng xé gió vừa mới xuất hiện đã thấy cây hắc mâu kia công kích tới.

'Ầm!'

Dưới lực công kích cường đại của cây hắc mâu, một thân ảnh cong vẹo từ trong hư không đi ra, thoạt nhìn nó có chút chật vật.

Đôi cánh màu xanh của Song Đầu Hống mở ra, nó đứng vững trên mặt biển, nhe răng gầm gừ về phía nam tử mặc giáp đen, bộ dáng cực kỳ hung hãn.

- Yêu thú !

Sắc mặt của nam tử mặc giáp đen ngưng trọng hắn lên.

Hắn cũng không nóng lòng công sát Song Đầu Hống, một cái tay khác âm thầm bấm quyết, một cái ngọc phù có phù văn cực kỳ tinh xảo, bề ngoài cực kỳ giống với Truyền Âm phù xuất hiện trong tay hắn.

Cầm ngược ngọc phù, Ánh mắt của hắn khóa chặt Song Đầu Hống, đồng thời cũng quét qua xung quanh, tìm kiếm tung tích của những con yêu thú khác.

Trên đỉnh đầu của nam tử mặc giáp đen hiện lên hư ảnh của một cái bảo kính.

Hư ảnh của bảo kính nhanh chóng xoay tròn, sau cùng nó dừng lại trước mặt của Song Đầu Hống, tỏa ra quang mang lấp lánh.

- Không có yêu khí quá cường đại, xem ra con yêu thú này đi lang thang rồi bị khí tức của hàn diễm dụ tới đây.

Tâm trạng của nam tử mặc giáp đen cũng dần thả lỏng, hắn thu hồi hư ảnh bảo kính, khí tức trên người hắn cũng ba động kịch liệt. Xme ra việc lphast động hử ảnh bảo kính cũng tiêu hao cực kỳ lớn, cho dù là nam tử mặc giáp đen cũng có vẻ không chịu nổi.

Vẻ khẩn trương trên mặt cảu nam tử mặc giáp đen cũng đã biến mất, hơn nữa còn có chút hứng thú quan sát Song Đầu Hống, cười lạnh nói:

- Con yêu thú này hẳn là Song Đầu Hống cực kỳ hiếm thấy đi. . . Nếu như ngươi đã tự mình vác xác tới, vậy thì cũng không cần phải đi nữa !

Lời còn chưa nói hết, nam tử mặc giáp đen đã điểm nhẹ một cái trên mặt đất phóng đi, lưu lại trên mặt nước từng đạo huyễn ảnh, nhanh chóng bổ về phía Song Đầu Hống.

Cánh tay hắn vẫy một cái, mũi mâu của Hắc Mâu lấp lóe vài đạo u quang, chỉ trong chốc chốc lát những đạo u quang này hình thành một con Hắc Phượng cực kỳ kinh diễm.

Hắc Phượng phát ra tiếng phượng minh chói tai, trên đuôi của nó có những sợi lông kéo dài trông cực kỳ đẹp mắt, dáng người cực kỳ tuấn mỹ, bay giữa không trung, trong phút chốc bổ nhào về phía Song Đầu Hống.

Thân hình Song Đầu Hống hơi nghiêng về phía trước, hai con ngươi lộ hung quang, hai cánh vỗ mạnh tạo ra hai cơn lốc.

Hai cơn lốc tụ lại một chỗ với nhau, vô số phong nhận xoay trong với tốc độ cực cao bên trong con lốc, hệt như một cái cối xay thịt vậy.

Tuy vậy Hắc Phượng vẫn không hề sợ hãi, đâm thẳng vào bên giữa cơn lốc.
Bình Luận (0)
Comment