Chương 1076: Thôi Cát
Chương 1076: Thôi Cát
Chỉ sợ những con yêu thú kia còn chưa kịp công phá đại trận hộ đảo, những cột đá này đã tự bể nát trước mất rồi, hiển nhiên những tu sĩ trên đảo cũng đã chuẩn bị sẵn phương án chạy trốn, cho nên đại trận hộ đảo cũng làm một cách cẩu thả như vậy.
Những người đi lại trên đường phố này cũng không ít, xem ra loạn chiến của hai tộc cũng không ảnh hưởng tới nơi này quá nhiều.
Tần Tang giữ chặt áo choàng, bước nhanh vào trong thành, mau chóng tìm đến cửa hiệu của Quỳnh Vũ thương hội , lấy lệnh bài ra sau đó cất bước đi vào.
Trong tiệm chỉ có một lão giả Trúc Cơ kỳ, nhiệt tình mà tiến lên hỏi han :
- Tiền bối mua bán loại da cảu yêu thú nào, cửa tiệm cảu chúng ta đảm bảo thu mua với giá cả hợp lý. . .
Tần Tang nghe vậy thì nhướng mày sau đó lấy ra lệnh bài của mình.
Lão giả khựng lại trong giây lát sau đó cực kỳ vui mừng, vội vàng hành lễ :
- Thì ra là Thanh Phong đã đến đây, thứ lỗi cho lão già này mắt mũi vụng về, tiểu lão nhi tham kiến tiền bối !
- Đứng lên đi !
Tần Tang lạnh lùng nhấc tay lên một cái, nhìn xung quanh cảnh vật bên trong cửa tiệm một lần, phát hiện thấy đủ loại da thú được bày biện rất nhiều ở trên kệ hàng, ngoài ra không có bất kỳ loại pháp khí, đan dược hay công pháp nào được bày bán.
Tần Tang đang muốn mở miệng hỏi thăm, hắn nghe được gióng nói tức giận của tỷ muội Vương thị.
Hai tỷ muội Vương thị, tỷ tỷ tên gọi Vương Thi, muội muội gọi Vương Tương.
Giọng nói của muộ muội Vương Tương đanh đá hơn một chút, người đang nói chuyện chính là nàng.
- Tỷ tỷ, cái tên đăng đồ tử kia dám vô lễ như thế, dám làm nhục ngươi ở trước mặt mọi người như vậy , chờ khi Thanh Phong đạo trưởng đến đây, nhất định phải dạy cho hắn một bài học. . .
Vương Tương vừa giận mắng vừa dùng sức giậm chân trên đường.
Tỷ tỷ Vương Thi nghiêm khắc quát bảo nàng ngưng lại :
- Ăn nói cho cẩn thận ! Người đó là cao thủ Kết Đan cảnh trung kỳ, không nên ăn nói lung tung, bị người khác hiểu lầm, rồi lại rước lấy phiền phức cho đạo trưởng."
Sắc mặt của Vương Tương lộ ra vẻ tủi thân :
- Tên này không chỉ làm nhục chúng ta trước mặt mọi người, hơn nữa còn muốn động tay động chân với chúng ta, chẳng lẽ chúng ta bỏ qua như vậy sao ?
- Hắn có thể có tu vi cao như vậy, chắc chắn không phải hạng người bị sắc dục quấn thân. Hắn làm nhục chúng ta, thực ra cũng chỉ là vì lợi ích của Ngũ Nguyên đảo mà thôi, chúng ta cứ nhẫn nhịn một chút, chờ đến khi đạo trưởng trở về rồi bàn bạc tiếp, không nên hành động lỗ mãng nhất thời mà gây ra sai lầm lớn. . ."
Vương Thi nhẹ nhàng khuyên bảo.
Trong lúc đang nói chuyện, hai cô gái này đã đi vào trong cửa tiệm, nhìn đến Tần Tang, đột nhiên cảm thấy sợ hãi và cả vui mừng.
Hai người đang muốn hành lễ với Tần Tang, thì bị hắn ngăn cản, thản nhiên nói :
- Vương đạo hữu, vừa rồi là ai đã làm nhục các người ?
Vương Thi nhìn muội muội một lần, dùng ánh mắt ý bảo nàng im lặng rồi nói :
- Đạo trưởng đừng nghe Vương Tương nói bừa, thiếp thân chỉ là trao đổi mối làm ăn với một vài thương hội ở Đông Cực Mình nhưng bởi vì một ít việc vặt vãnh mà xảy ra tranh chấp với Thôi Cát đạo hữu mà thôi .
- Không phải chỉ có như thế đúng không ? Nếu như chỉ vì mối làm ăn của thương hôi thì ngươi cũng không cần kiềm chế như vậy.
Tần Tang nhìn về phía muội muội Vương Tương :
- Cô nói đi, Thôi Cát là ai, đã xảy ra chuyện gì ? Nói rõ ràng rành mạch cho ta nghe.
Sắc mặt của Vương Thi lộ vẻ bất đắc dĩ.
Bị Tần Tang chỉ điểm, Vương Tương cuối cùng cũng có thể xả một bụng tức đã nín nhịn từ lâu, cái miệng liến thoắng nói liên hồi, rốt cuộc Tần Tang cũng hiểu đầu đuôi câu chuyện .
Thì ra Thôi Cát là quản sự mà Cửu Tinh hội phái tới quản lý công việc trên Ngũ Nguyên đảo.
Hắn ngồi thuyền của Cửu Tinh Hội mà đến Yêu Hải cho nên Tần Tang cũng chẳng xa lạ gì với Cửu Tinh Hội.Thế lực của Cửu Tinh Hội cực kỳ to lớn, địa vị của họ ở Đông Cực Minh cực kỳ quan trọng.
Tên Thôi Cát này sau khi tới Ngũ Nguyên đảo này cũng chẳng chịu an phận ngồi một chỗ, tụ tập tất cả thương hội trên Ngũ Nguyên đảo, những thế lực khác muốn buôn bán mặt hàng gì nhất định phải tuân theo yêu cầu của hắn.
Những thương hội như kiểu của Quỳnh Vũ thương hội, cũng chỉ bày bố mấy tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ, thực lực không đủ cho nên chỉ có thể chịu sự chèn ép.
Chính vì như vậy cho nên Tần Tang chỉ có thể nhìn thấy trong cửa tiệm buôn bán toàn là da thú.
Tần Tang không những không giận mà còn cười :
- Chỉ là một tên tu sĩ Kết Đan kỳ, đã có thể làm mưa làm gió ở chỗ này sao ?
Lão giả bất đắc dĩ nói :
- Tiền bối có điều không biết, bên trên Ngũ Nguyên đảo cũng có vài vị tiền bối có tu vi cao hơn Thôi Cát, nhưng ten tiểu nhân này mượn cáo oai hùm, bọn họ kiêng dè thực lực của Đông Cực Minh, cho nên cũng không muốn trở mặt với hắn. Hơn nữa Thôi Cát chỉ nịnh cường giả khi dễ kẻ yếu, sẽ không chủ động đắc tội với họ, cho nên hắn mới có thể bình an vô sự. Thế lực của Tây U Minh cùng Bắc Thần Minh tương tự với Đông Cực Minh của chúng ta, ba đại thương minh phân chia phạm vi thế lực cảu riêng mình ở Ngũ Nguyên Đảo, không can thiệp đến nhau. Địa vị của Ngũ Nguyên đảo không bằng những đảo lớn khác, thực lực của các quản sự được các đại thương hội trong Thương Minh phái tới cũng không bằng Thôi Cát, do đó chỉ có thể giận mà không dám nói gì. . .
- Thôi Cát chắc chắn là nghe được tin tức gì đó muốn hạ nhục chúng ta đó. Ta liền biết Trâu lão cùng Nhiễm quản sự sẽ không tốt tính như vậy, cho ta an tâm tu luyện, cũng may lần này không phải đối phó với cao thủ Kết Đan cảnh hậu kỳ. . .
Tần Tang lắc đầu, ngồi xuống , nói :
- Các ngươi nói kỹ càng một chút về tên Thôi Cát này cho ta.