Chương 109: Thẩm Tinh Sư Tỷ
Chương 109: Thẩm Tinh Sư Tỷ
Nếu đối thủ đánh ra một lá Hỏa Vũ Phù, dĩ nhiên là Tần Tang không sợ, nhưng mười hai tấm Hỏa Vũ Phù đều xuất hiện, Tần Tang nghĩ tới cảnh đó, da gà da ốc không nhịn được nổi lên, may mắn hắn không cho đối thủ có cơ hội thả ra Hỏa Vũ Phù.
Trừ bỏ một xấp Hỏa Vũ Phù, pháp khí của người này không có chỗ nào thần kỳ cả, một dải Thanh Sa Trướng là pháp khí phòng ngự, còn không dùng tốt bằng Băng Tầm Bảo Giáp, còn có một thanh trường đao huyết sắc, ở trong hàng ngũ trung phẩm pháp khí cũng coi như ổn, miễn cưỡng dùng được.
Tần Tang nhấc lên múa đao một hai cái, cảm thấy tiện tay, liền giữ lại.
Sau khi ngồi xuống khôi phục, Tần Tang cầm theo huyết đao, lần thứ hai khởi hành.
Dãy núi tựa như vô biên vô hạn, địa hình vô cùng phức tạp, Tần Tang tăng tốc độ, đi được một lúc thì thấy phía trước có một tòa cô phong đứng sừng sững, đỉnh núi gần như tiến nhập vào mây, chính là ngọn núi cao nhất ở gần đây, tầm nhìn chắc chắn sẽ được mở mang hơn, Tần Tang quyết định đi lên quan sát thử một lần.
Ở nơi này phải vô cùng cẩn thận, Tần Tang lặng yên không một tiếng động trèo lên đỉnh núi, ánh mắt đột nhiên ngưng tụ lại.
Trên một tảng đá ở đỉnh núi, rõ ràng có một ký hiệu không hề bắt mắt, chỉ có mười bảy người bọn họ có thể hiểu được, đúng là Việt sư thúc lưu lại ám ký ước định cho bọn hắn.
Sau khi tiến vào Bát Quái cấm địa, Tần Tang đã sớm quên sdm ký sau đầu, hắn tuyệt đối sẽ không lưu lại ám ký để người khác đến tìm bản thân, cũng cảm thấy những người khác đều có suy nghĩ như vậy.
Lại không nghĩ rằng, có một vị đồng môn vậy mà thật sự để lại ám ký.
Khờ khạo, hay là do âm mưu?
Tần Tang cau chặt mày, thuận theo ám khí nhìn qua, đúng là hướng mà hắn muốn đi, chứng tỏ vị đồng minh đang ở ngay phía trước, không hề xa.
Tiến vào lâu như vậy, trải qua hai trận chiến mà chỉ lấy được có một khối ngọc bài, điều đó khiến Tần Tang ý thức được, muốn trổ hết tài năng ở Thăng Tiên Đại Hội thật sự không hề đơn giản như vậy.
So sánh với hậu quả không thể tiến vào Nguyên Chiếu Môn, hình như bảo hổ lột da còn dễ chấp nhận hơn?
Sắc mặt Tần Tang có hơi chần chờ, suy tư một hồi, cuối cùng vẫn quyết định đi theo số phận, hắn không biết người đằng trước là ai, lỡ như là một vị đồng môn Luyện Khí Cảnh tầng bảy, người đó nổi tâm bất chính thì bản thân hắn sẽ gặp tai họa.
Lực hấp dẫn của một kiện cực phẩm pháp khí không hề kém so với ngọc bài.
Nếu thay đổi phương hướng, cuối tầm mắt phía bên trái chính là sóng nước dập dềnh, trông giống một dòng sông lớn, bờ bên kia sống thế đất rộng mở, cách đó không xa chính là một khu đầm lầy chứa độc.
Sau khi xuống núi, Tần Tang liền vòng sang bên phải, tiếp tục bôn ba ở trong rừng sâu.
- Người nào! Đi ra!
Trong một khe núi bên cạnh, một nam một nữ đang cách khe núi giằng co.
Cách ăn mặc của nam tử thì giống một hiệp khách giang hồ ở phàm trần, đầu đội đấu lạp, nhưng bảo kiếm trong tay hắn ta rõ ràng là pháp khí, toàn thân xanh thẫm, giống như được khảm sóng nước lợn gợn bên trên, dập dờn liên tục.
Nữ tử thì tướng mạo xinh đẹp, vóc dáng cũng đẹp, trong tay cầm một cái gương đồng to bằng lòng bàn tay, vẻ mặt cảnh giác nhìn sang bờ bên kia, trông có hơi điềm đạm đáng yêu.
Hai người gần nhưng ngẩng đầu lên cùng lúc, nhìn chăm chú vào khe núi, nữ tử kinh ngạc kinh hô thành tiếng.
Bên rìa khe núi, trong bụi cỏ vang lên một tiếng sột soạt, một lát sau, Tần Tang từ bên trong đi ra, mặt không hề ngượng ngùng vì bị phát hiện đang nghe lén, thản nhiên gật đầu với vị nữ tử kia.
Nữ tử này đúng là đồng môn ở Khôi Âm Tông, tên là Thẩm Tinh sư tỷ, giống như Tần Tang, đều là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu, tuy rằng hai người chưa từng giao tiếp gì với nhau, nhưng cũng từng gặp qua một lần khi Việt sư thúc kiến giải.
Nhưng Tần Tang hiện thân không phải bởi vì thân phận của Thẩm Tinh.
Tần Tang kỳ thật cũng có chút bất đắc dĩ, Lạc Vân Sí dù gì cũng là cực phẩm pháp khí, nguồn linh lực tiêu hao rất lớn, không thể duy trì lâu, dựa vào tu vi của hắn chắc chắn không thể trụ được bao lâu.
Hắn rất cẩn thận, cứ đi được vài đoạn là lại tìm một ngọn núi quan sát một phen, sau đó sử dụng Vân Độn gấp rút lên đường, lại không nghĩ tới trong vách núi bình thường này lại có hai người đang ẩn nấp.
Cổ thụ hai bên khe núi cao lớn ngất trời, hoàn toàn che chắn kín kẽ những vật ở bên trong, sau khi Tần Tang phát hiện ra hai người họ thì vừa mừng vừa sợ, vội vàng dùng Lạc Vân Sí để ẩn thân, dĩ nhiên là muốn đục nước béo cò.
Đáng tiếc quá muộn, hai người Thẩm Tinh sắp bước vào cuộc chiến sinh tử, tâm thần vô cùng khẩn trương, xung quanh có ngọn gió nào thổi, ngọn cỏ nào lay cũng đều không thể qua được tầm mắt của bọn họ, huống hồ Vân Độn chỉ là độn thuật vô cùng bình thường, vẫn mà còn là loại kém nhất, cách thi triển hoàn hảo còn rất xa, nếu gần một chút thì sẽ bị phát hiện ngay.
Tần Tang dứt khoát không che giấu nữa, nghênh ngang đi ra.
Nhìn thấy người đi ra là Tần Tang, hai mắt Thẩm Tinh sáng lên, sự cảnh giác trên mặt lập tức chuyển thành ngạc nhiên và vui mừng, duyên dáng lớn tiếng gọi:
- Tần sư đệ!
- Thẩm sư tỷ.
Tần Tang lên tiếng, sau đó nhìn thẳng về phía nam tử đội mũ rộng vành kia.
Nghe được xưng hô của Thẩm Tinh và Tần Tang, sắc mặt của nam tử đội đấu lạp vốn đã âm trầm nay lại càng trở âm u hơn, bàn tay cầm kiếm không tự giác nắm thật chặt lại, ánh mắt dao động không ngừng, tựa hồ đang xem xét nên chạy trốn theo hướng nào.