Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 110 - Chương 110: Tranh Giành

Chương 110: Tranh Giành Chương 110: Tranh Giành

- Tần sư đệ, thật tốt quá, vậy mà chúng ta rơi xuống chung một khu vực.

Thẩm Tinh vừa vui mừng vừa kích động, ánh mắt dịu dàng như nước khiến vẻ bề ngoài của nàng trông càng động lòng người hơn.

- Thẩm sư tỷ, trước tiên giải quyết phiền toái trước mắt đã rồi ôn chuyện cũng chưa muộn.

Lời còn chưa dứt, thân ảnh Tần Tang chợt lóe lên, ngăn chặn đường lui của nam tử đội đấu lạp kia.

Nếu đổi lại là hắn, khi gặp tình huống này điều đầu tiên hắn nghĩ tới trong đầu chính là chạy trốn.

Ngọc bài đang ở ngay trước mắt, không có đạo lý nương tay nào cả, về phần phân chia như thế nào phải chờ đồ vật tới tay trước rồi nói sau.

Lúc này Thẩm Tinh mới chợt nhớ ra, luôn miệng nói:

- Đúng đúng đúng . . . May có Tần sư đệ tới đây, bằng không e là lần này sư tỷ lành ít dữ nhiều rồi. Tần sư đệ cẩn thận, kiếm pháp của người này vô cùng quỷ dị.

Nói xong, Thẩm Tinh giơ gương đồng trong tay lên, nói từ xa với nam tử đội đấu lạp.

Lúc này, người nam tử đội đấu lạp đột nhiên khàn giọng nói:

- Ta đưa ngọc bài của ta giao cho các ngươi, có thể thả ta đi được không?

Tần Tang không đáp, nếu người này thức thời, không phải không thể thương lượng, nhưng Tần Tang vừa mới lộ diện Thẩm Tinh lại giống như đứa ngốc nói ra mối quan hệ giữa hai người, bây giờ có thế nào cũng không thể thả người này rời đi.

Thẩm Tinh tức giận trừng mắt nhìn nam tử đội đấu lạp, hiển nhiên không đáp ứng.

Nam tử đội đấu lạp lạnh lùng nói:

- Nhưng không biết rằng miếng ngọc bài trong tay ta này, hai vị dự định phân chia như thế nào?

- Ta không cần!

Không đợi Tần Tang mở miệng, Thẩm Tinh đột nhiên lớn tiếng nói:

- Tần sư đệ, nếu không có ngươi, hôm nay mệnh của ta cũng đã bị đánh mất rồi, những thứ này đều cho ngươi, ta một kiện đều không cần.

Câu trả lời này khiến Tần Tang rất ngạc nhiên, ánh mắt cổ quái nhìn sang Thẩm Tinh.

Nghi ngờ không biết có phải lúc trước bản thân đã suy nghĩ nhiều chuyện rồi hay không, suy cho cùng trong tất cả tu tiên giả vẫn có một Hàn tiên sư có ơn tất báo, một lời hứa nặng nghìn vàng, cũng có huynh đệ Đàm thị, ghét ác như cừu địch.

Thẩm Tinh tự nguyện buông tha chiến lợi phẩm, dĩ nhiên Tần Tang sẽ không có ý kiến gì.

Hai đấu một, không phí bao nhiêu công sức, nam tử đội đấu lạp đã bị Tần Tang dùng Quý Thủy Âm Lôi Chú đánh trọng thương, một đao chặt đầu.

Tần Tang thậm còn chưa dùng Tử Hồn Linh.

Tần Tang dùng đao nhọn khều lấy túi Giới Tử và chuôi trường kiếm này trên người của nam tử đội đấu lạp, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tinh, tán thưởng nói:

-Trầm sư tỷ, bảo kính của tỷ rất lợi hại.

Mới vừa rồi khi giao thủ, nam tử đội đấu lạp bởi vì không biết nội tình của Tần Tang, khi phá vây đã lựa chọn Thẩm Tinh, lại bị Thẩm Tinh dùng gương đồng cuốn chặt lấy.

Mỗi khi nam tử đội đấu lạp đâm ra một kiếm, gương đồng của Thẩm Tinh đều sẽ hiện lên một đạo kim hoàn gắt gao ngăn lại, giúp Tần Tang có thêm thời gian yên tâm chuẩn bị pháp chú, chờ đến lúc nam tử đội đấu lạp tỉnh táo lại, phản công Tần Tang thì lúc ấy cũng đã muộn.

Tần Tang nhớ rõ chiếc gương đồng này là do Thẩm Tinh được thưởng khi ở chưởng môn động phủ, cực phẩm pháp khí quả là dùng tốt.

- Tần sư đệ khen nhầm rồi.

Trên mặt của Thẩm Tinh hiện lên sự xấu hổ.

Hình như vừa rồi tiêu hao quá nhiều sức mạnh khi giao đấu với nam tử đội đấu lạp, hô hấp của Thẩm Tinh có hơi dồn dập, hai má hồng nhuận, mồ hôi trên trán tuôn ra, ngón trỏ như ngọc cong lên hất một cái, môi đỏ khẽ mở, ôn nhu nói:

- Nếu không có sự giúp đỡ của Tần sư đệ, cho dù chiếc gương đồng này có chắc chắn hơn nữa thì cũng mau chóng bị tổn hao hết, vẫn là Quý Thủy Âm Lôi Chú của sư đệ lợi hại hơn.

Khi nói chuyện, Thẩm Tinh vô thức đi về phía Tần Tang.

- Thẩm sư tỷ khoan đã!

Thân ảnh của Tần Tang đột nhiên bạo lui, kéo dài một khoảng cách xa, thản nhiên nói:

- Giữa chúng ta vẫn nên giữ một ít khoảng cách mới hợp lý.

Vẻ mặt Thẩm Tinh tràn đầy ngạc nhiên, ai oán nói:

- Tần sư đệ có ý gì? Ta không lấy bất cứ gì của hắn ta chẳng lẽ còn chưa đủ để chứng tỏ cõi lòng sao, ngươi vẫn không tin tưởng ta?

Tần Tang chắp tay:

- Không phải ta không tin Thẩm sư tỷ, mà là Thăng Tiên Đại Hội quá mức tàn khốc, ta bất đắc dĩ lắm mới phải làm vậy, mong Thẩm sư tỷ thứ tội.

-Tần sư đệ, ý của ngươi là . . . Ngươi không có ý định liên thủ cùng với ta sao?

Thẩm Tinh khó mà tin được:

- Ngươi đã quên phân phó của Việt sư thúc rồi sao? Chẳng lẽ không sợ sư môn trách phạt?

Tần Tang mỉm cười:

- Chỉ cần ta có thể đi vào Nguyên Chiếu Môn, hoàn thành nhiệm vụ của tông môn thì saoViệt sư thúc có thể trách phạt ta vì chút chuyện nhỏ nhoi đó chứ.

- Tần sư đệ nói cũng có đạo lý.

Thẩm Tinh im lặng, vẫn không cam lòng, miệng lẩm bẩm réo rắt thảm thiết nói:

- Nhưng mà . . . Không lẽ Tần sư đệ không biết muốn cướp được một khối ngọc bài khó tới nhường nào sao? Tiến vào đã lâu như vậy, ta mới chỉ mới cướp được một khối mà thôi, mà linh phù ta tích lũy được khi còn làm tán tu đã hao hết toàn bộ. Nếu không phải còn có bảo kính ở đây thì e rằng thứ mà Tần sư đệ thấy lúc này chính là thi thể của ta. Đồng môn của chúng ta có hai vị đột phá Luyện Khí kỳ tầng thứ bảy, bên trong những tán tu này cũng có cao thủ tầng thứ bảy, dựa vào tu vi của hai người chúng ta, sao có thể tranh giành được với bọn họ chứ?
Bình Luận (0)
Comment