Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 111 - Chương 111: Hợp Tác Và Xích Mích

Chương 111: Hợp Tác Và Xích Mích Chương 111: Hợp Tác Và Xích Mích

Nghe được lời ấy, ánh mắt của Tần Tang thu lại, mặt lộ ra vẻ do dự.

Thẩm Tinh tưởng rằng Tần Tang đồng ý, vội đổi sang giọng điệu khuyên bảo:

- Tần sư đệ, hiện tại người hợp tác bên trong cấm địa tuyệt đối không hề ít, vừa rồi ngươi cũng thấy khi hai chúng ta hợp tác đối địch thoải mái tới nhường nào mà. Nếu Tần sư đệ còn lo lắng thì chúng ta có thể làm một cái giao ước, sau khi giết địch, ta và ngươi sẽ thay phiên nhau lựa chọn chiến lợi phẩm. Chờ đến sau khi chúng ta tin tưởng nhau hơn thì sẽ bàn bạc kỹ càng lại lần nữa.

Tần Tang cân nhắc trong chốc lát, đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt lấp lánh nhìn Thẩm Tinh, hỏi:

-Thẩm sư tỷ, ám ký được khắc ở trên đỉnh núi kia là của ngươi để lại sao?

Thẩm Tinh ngẩn người, đột nhiên quay đầu lại nhìn đỉnh cô phong đã mờ nhạt kia một cái:

- Thì ra Tần sư đệ cũng đi theo hướng đó. Không giấu gì Tần sư đệ, sau khi ta lưu lại ám ký vẫn luôn đi về phía trước, nào ngờ đi sâu vào núi lại gặp một con sơn ngạc (cá sấu đất), nó chiếm giữ một trong một cái hồ sâu, may là lúc ấy nó đang gặm một thi thể, may chỉ liếc ta một cái rồi không để ý tới. Trong lúc sợ hãi ta đã tránh đi thật xa, do hoảng hốt chạy bừa nên đã bị người kia chặn lại.

Trong mắt của Thẩm Tinh hiện ra sự sợ hãi và yểu điệu, dường như vẫn còn đang sợ hãi.

- Yêu thú sao?

Từ khi tiến vào Bát Quái cấm địa, Tần Tang chưa gặp được một con yêu thú nào, cũng có liên quan tới sự cẩn thận của hắn, tuyệt đối không dễ dàng đi vào chỗ nguy hiểm, hoặc là đi những nơi không được tầm thường.

- Đúng rồi!

Thẩm Tinh đột nhiên vỗ tay mạnh một cái, vừa mừng vừa ngạc nhiên nói:

- Tần sư đệ, con ngạc sơn kia chỉ biết cắn nuốt thi thể, chắc chắn ngọc bài vẫn còn nguyên vẹn không bị hao tổn gì, hơn nữa ta nghe nói chỗ bị yêu thú chiếm cứ có linh dược quý hiếm, nói như vậy trong Bát Quái cấm địa cũng không ngoại lệ. Chúng ta hai người liên thủ, tập hợp lực lượng của hai kiện cực phẩm pháp khí, cho dù không thể giết chết nó thì ít nhất vẫn toàn thân trở ra, không bằng . . .

Thẩm Tinh càng nói càng hưng phấn, lại đột nhiên bị Tần Tang lắc đầu cắt ngang.

- Nếu con sơn ngạc kia thể dễ dàng giết chết một tu tiên giả, chỉ liếc mắt một cái đã khiến cho Thẩm sư tỷ thối lui thì chỉ e nó không hề đơn giản như vậy, Việt sư thúc cũng từng nói qua, bên trong cấm địa không thiếu đại yêu Phàm Yêu kỳ hậu kỳ và Phàm Yêu kỳ đỉnh phong. Ngọc bài vẫn còn, cần gì phải vì một khối ngọc bài mà liều lĩnh đi mạo hiểm chứ? Về phần linh dược, loại dùng để thăng tu vi trực tiếp chỉ có số ít, ta và ngươi lại chẳng phải Luyện Đan sư, hiện bây giờ giành lấy thì có lợi ích gì?

Tần Tang rất rõ ràng người tham gia Thăng Tiên Đại Hội khó đối phó ra sao, mặc dù cái tên Lạp Tháp đạo sĩ kia rất cổ hủ, nhưng vẫn có thủ đoạn bảo mệnh.

Con sơn ngạc kia có thể không tổn thương lông tóc mà giết được một tu tiên giả thì thực lực của nó ra sao khỏi cần phải nghĩ cũng biết.

Thẩm Tinh cười gượng một tiếng, gượng ngùng nói:

- Tần sư đệ nói rất đúng, là ta lỗ mãng rồi.

Lỗ mãng có là gì chứ, không gì bằng kẻ nghiện rượu thấy rượu đỏ mặt, người mê vàng thấy vàng động tâm cả.

Tu tiên giả suy cho cùng vẫn chỉ là phàm nhân nắm giữ sức mạnh cường đại trong tay mà thôi.

Tần Tang cười cười, cũng không tiếp tục đâm chọc, dùng thần thức xâm nhập vào trong túi Giới Tử của nam tử đội đấu lạp, kinh hỉ phát hiện ra bên trong có hai khối ngọc bài, có thể thấy được người này vậy mà đã đánh bại được một đối thủ, lại bất hạnh gặp được Thẩm Tinh và Tần Tang.

Nhìn đến hai khối ngọc bài trong tay của Tần Tang, Thẩm Tinh cực kỳ hâm mộ, nhưng gương mặt lập tức tỏ ra kiên định, không nói gì cả.

Tần Tang nhìn hết biểu tình của nàng ta, âm thầm gật đầu, lấy một món hạ phẩm linh kiếm từ trong túi Giới Tử của nam nhân đội đấu lạp ra, ném qua:

- Thẩm sư tỷ dùng tạm món pháp khí này để phòng thân, sau e rằng sau này chúng ta còn cần phải khổ chiến mấy phen, ngươi và ta nên cùng đồng tâm hiệp lực mới phải.

Nói xong, Tần Tang đổi lấy cây Bích Ba Kiếm của nam tử đội đấu lạp, thi triển độn pháp lao ra khỏi vách núi.

Thẩm Tinh tiếp nhận linh kiếm, sắc mặt vui sướng, đang định nói gì đó đã thấy bóng dáng của Tần Tang càng ngày càng xa, vội vàng dẫm chân xuống mặt đất đuổi theo.

Hai người một trước một sau, Tần Tang luôn giữ một khoảng cách với Thẩm Tinh.

Vân Độn Chi Pháp của Tần Tang tốt hơn một chút so với độn pháp của Thẩm Tinh, Tần Tang liền khiến cho Thẩm Tinh hiện rõ thân hình, còn bản thân hắn lại ẩn giấu khí tức, đuổi theo ở phía sau.

Những người chung quanh gần như mai danh ẩn tích, hai người đi được một hồi mà vẫn không gặp được bóng người nào.

Khi Tần Tang âm thầm nhíu mày, suy nghĩ có nên đổi sang phương hướng hay không thì Thẩm đang bay phía trước đột nhiên ngừng lại, xoay người hô:

- Tần sư đệ, hình như phía trước có một ngọn núi.

Tần Tang nhảy lên vài cái, đứng trên ngọn cây, quả nhiên nhìn thấy có một ngọn núi ở cuối tầm nhìn.

Hiện tại có Thẩm Tinh giúp đỡ, dĩ nhiên càng mau chóng gặp được người khác càng tốt, Tần Tang định đi lên quan sát địa thế ở xung quanh một chút, nhân tiện nói:

- Sư tỷ ở dưới chân núi đợi ta.

Thẩm Tinh không thể không đồng ý, hai người dùng tốc độ nhanh nhất đi tới chân núi, Thẩm Tinh tìm một chỗ nào đó để ẩn núp, còn Tần Tang thì độn thân phi lên đỉnh núi.

Đứng trên đỉnh núi nhìn một hồi mới biết, thì ra bọn họ đã sắp đi tới rìa sơn mạch rồi, vượt qua vài ngọn núi phía trước nữa chính là một khu vực bình nguyên rộng lớn trải đầy cỏ dại, cỏ dại mọc trên bình nguyên cao bằng một người, gió thổi qua làn cỏ xanh tựa mặt hồ gập ghềnh lượn sóng.
Bình Luận (0)
Comment