Chương 1096: Lệnh Bài
Chương 1096: Lệnh Bài
Không phải là Thôi Cát thì còn là ai?
Năm đó sau khi đuổi Thôi Cát khỏi Ngũ Nguyên Đảo thì Tần Tang chưa từng gặp lạ hắn, hắn cũng là lưu manh, không tiếp tục làm mưa làm gió.
Vốn đã phòng bị hắn âm thù trả thù. Sau đó lại không thấy hắn có động tĩnh gì.
So với hơn hai mươi năm trước, rõ ràng là khí tức của Thôi Cát mạnh hơn rất nhiều, nhưng tu vi vẫn bị mắc kẹt ở Kết Đan trung kỳ, có lẽ tu vi của hắn cũng ngang với thanh niên ôm kiếm.
Hơn nữa, trạng thái hiện tại của Thôi Cát không được ổn lắm, hắn ta quá gầy, da dẻ nhợt nhạt, không có chút huyết sắc, rất có thể là đã tu luyện bí pháp nào đó, rồi xảy ra sự cố.
"Tên này cũng bị bình cảnh vây chết sao?"
Ánh mắt của Tần Tang rất kỳ lạ
"Thôi đạo hữu đến rồi sao, mời ngồi!" Hạng Nghĩa đứng dậy chào hỏi.
Thôi Cát đang định ngồi xuống thì đột nhiên nhìn thấy Tần Tang, một đoạn ký ức bất ngờ xuất hiện trong đầu.
Người này trùng hợp mang theo đấu bồng, hơn khí tức cũng tương tự nhau.
"Yêu đạo! Là ngươi!"
Thôi Cát giận dữ.
"Yêu đạo, ngươi có cả hai mỹ nữ ở bên cạnh, không sợ một ngày nào đó chết ở Thất Sát Điện rồi hai tỷ muội kia đi tìm nhân tình mới, cho ngươi đội nón xanh sao?"
Thôi Cát bị Tần Tang đánh bại dưới sự chứng kiến của rất nhiều người, Tần Tang không chút khách khí đuổi hắn xuống đảo, cơn giận này khó mà nguôi được.
Với tính tình của hắn thì năm đó đã quay lại trả thù rồi.
Thế nhưng Trâu lão lại âm thầm cảnh cáo hắn, cũng thông qua quy củ của Thương Minh để tạo áp lực với hắn. Thôi Cát tự biết mình đuối lý, hơn nữa tài nghệ không bằng ai, nên chỉ có thể đổ cho số mệnh của mình xui xẻo.
Hắn không muốn thừa nhận, bản thân hơi sợ Tần Tang.
Pháp bảo, thần thông của Tần Tang thật sự quá quỷ dị và đáng sợ, có thể chi phối tình thế trận đấu, hắn phải trở về ôn dưỡng rất lâu mới có thể khôi phục lại linh tính của pháp bảo bản mệnh.
Bây giờ thấy Tần Tang, thù mới lẫn hận cũ lập tức xông lên đầu, không nhịn được châm chọc khiêu khích vài câu.
Những người khác nhất thời cảm thấy hào hứng, hứng thú nhìn sang, tầm mắt đảo quanh giữa hai người bọn họ, không ngờ là trong tám người bọn họ có thể xuất hiện một đôi oan gia, sau này có lẽ sẽ có trò hay để xem rồi
Hạng Nghĩa nhíu chặt mày.
Tần Tang thản nhiên nói: "Trước khi bần đạo vũ hóa, chắc hẳn Thôi đạo hữu đã xuống thăm dò hộ bần đạo, chỉ là bần đạo không biết hóa ra Thôi đạo hữu ở Cửu U Hoàng Tuyền, hơn nữa còn nhanh mồm nhanh miệng như vậy?"
Hạng Nghĩa đứng ra ngăn hai người tranh chấp nhau, lạnh giọng cảnh cáo "Cho dù là hai vị có bất kỳ ân oán gì đi chăng nữa thì tốt nhất sau khi tiến vào Thất Sát Điện cứ quên sạch mọi chuyện đi. Nếu như vì ân oán cá nhân mà làm hỏng chuyện đại sự của Thương Minh, thì ta sẽ hỏi tội các vị! Tin ta đi, cho dù chỗ dựa của các vị ở thương lớn lớn thế nào đi chăng nữa thì họ cũng không bảo vệ được các vị đâu!"
Thôi Cát đành phải thôi, ngồi yên trên ghế không nói một lời, oán hận nhìn chằm chằm vào Tần Tang.
Tần Tang phớt lờ ánh mắt của Thôi Cát, năm đó hắn có thể thu phục Thôi Cát mà không cần Song Đầu Hống hỗ trợ.
Nếu như Thôi Cát có dũng khí làm càn, thì Thất Sát Điện chính là nơi chôn cất của hắn!
Tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, Hạng Nghĩa lấy ra một hộp vàng từ trong túi Giới Tử, mở ra trước mặt mọi người, lấy ra từ trong chiếc hộp đó tám miếng ngọc bội "Những miếng ngọc bội này là tín vật của chúng ta, mỗi người một miếng. Phải có ngọc bội thì bội mới có thể đi vào Thất Sát Điện."
Hạng Nghĩa nói xong thì phất tay. ngọc bội bay về phía mọi người.
Tần Tang bắt lấy ngọc bội, dùng thần thức quét qua một lượt, phát hiện chất liệu của ngọc bội này cực kỳ dễ vỡ, nhưng bên trong lại có một cấm chế tinh xảo lạ thường, không thể bắt chước được.
Sau đó, mọi người liền bắt đầu hỏi thăm tình hình ở Thất Sát Điện, đồng thời trao đổi thông tin với nhau.
Ở đây tám người, nhưng chỉ có Hạng Nghĩa từng đi vào Thất Sát Điện, chính là lần Thất Sát Điện mở cửa trước, những người còn lại đều là lần đầu tiên.
Mặc dù Tần Tang đã tìm hiểu trước rất nhiều, nhưng so ra thì vẫn kém Hạng Nghĩa đã tự mình trải nghiệm qua, vì vậy tất nhiên là hắn muốn nắm chặt cơ hội hiếm có này để thỉnh giáo Hạng Nghĩa.
Thất Sát Điện mở ra chưa được bao lâu, sau khi mọi người cùng nhau tụ họp đầy đủ, gần như không trì hoãn thêm nữa, lập tức ngồi Truyền Tống Trận đi đến Nội Hải.
. . .
Phía trước Đại Hoang Đảo là hòn dảo lớn nhất của nhân tộc trên Truyền Tống Trận - Thiên Hưng Đảo.
Nghe nói thởi điểm Vu tộc lớn mạnh nhất, Nhân tộc rơi vào nguy hiểm, họ đã dựa vào đảo này mà đứng vững, vì vậy Thiên Hưng Đảo có một ví trí vô cùng đặc biệt đối với Nhân tộc.
Trên Thiên Hưng Đảo có tòa thành lớn nhất Nhân tộc, Tần Tang đã muốn tới tòa thành này từ lâu, đáng tiếc là không có nhiều thời gian, chưa kịp nhìn ngắm khung cảnh ở đây thì đã phải theo Hạng Nghĩa rời khỏi đảo.
Bên trong đảo hiển nhiên an toàn hơn Yêu Hải rất nhiều, mặc dù biển sâu cũng ẩn giấu nhiều yêu thú, nhưng không vô cùng cô tận giống như ở Yêu Hải.
Nhóm tám người bọn họ đồng hành cùng với nhau, tất cả đều là cao thủ, không cần quá thận trọng, thay phiên thôi động một phi toa, đi suốt cả ngày lẫn đêm, bay thật nhanh tới Đông Nam.
Bọn họ mục tiêu là Đông Môn Đảo, nghe nói từ nơi này đi vào phong bạo là tới Thất Sát Điện, đây là một trong những con đường tương đối an toàn.
Thật ra Đông Môn Đảo là một hòn đảo có diện tích không nhỏ, nghe nói trên đảo vốn dĩ chỉ có mội tiểu môn phái không danh không tiếng, mỗi khi Thất Sát Điện sẽ mở ra thì ở đây mới trở nên náo nhiệt.