Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 1117 - Chương 1117: Ẩn Nấp

Chương 1117: Ẩn Nấp Chương 1117: Ẩn Nấp

Ép đao khí ra khỏi cơ thể.

Sau khi uống đan dược, nước da của Tần Tang đã cải thiện đáng kể.

Hắn nhìn Kim Huy Giáp trên người mình, trên đó có mấy vết lõm, sắp bị hỏng rồi, chỉ có thể thu hồi lại thay đổi một bộ pháp y khác.

Sau đó kiểm tra tình trạng của Phi Thiên Dạ Xoa.

Phi Thiên Dạ Xoa bị thủng vài lỗ trên cơ thể, đang thoi thóp.

Một lúc sau, Tần Tang rút thần thức ra, thở phào nhẹ nhõm. Vết thương của Phi Thiên Dạ Xoa trông rất kinh người, nhưng may mắn là không tổn thương đến những chỗ hiểm.

Song Đầu Hống nhả gió để mở đường.

Tần Tang quay đầu nhìn về phía sau, đã không còn thấy Thôi Cát đâu nữa.

Hắn vẫn có chút không cam lòng, không ngại việc Kim Huy Giáp và Phi Thiên Dạ Xoa sẽ bị phá hủy, vào lúc nguy cấp nhất cũng không thả Song Đầu Hống, cố ý dụ kẻ địch vào sâu nhưng lại bị vụ nổ kia phá hủy.

Thôi Cát còn sống, Tần Tang luôn có cảm giác như có một cái gai sau lưng.

Tuy nhiên, bây giờ địch ở ánh sáng, ta ở bóng tối.

Hắn thu hồi ánh mắt, dùng linh kiếm phối hợp với Song Đầu Hống mở đường.

Bọn họ chọn phương hướng khác, chiến trường vô cùng hỗn loạn không gì sánh được, đương nhiên Thôi Cát không thể nghĩ được Tần Tang không những chưa chết, hơn nữa còn có thể phá vòng vây.

Một trận loạn chiến.

Tần Tang không nhìn rõ phía trước là gì, chỉ có thể nhìn về phía một phương hướng mà lao về phía trước.

Sau đó, hắn phát hiện ra xung quanh có dấu vết của những con hung thú khác, nhưng số lượng kém hơn rất nhiều so với Tử Tinh Điêu, đáng ra chỉ có Tử Tinh Điêu là bị người ta cố tình dụ đến, còn những con khác thì bị thu hút bởi ở đây có mùi máu.

-Cuối cùng cũng có thời gian.

Tần Tang vung kiếm chém một con mãnh thú làm đôi.

hung thú lại không bỏ qua mà đuổi theo, Tần Tang quan sát một chút, thấy không có gì dị thường thì gọi Song Đầu Hống lại, đồng thời khống chế khí tức mà ẩn nấp.

Với Tịch Độc Giáp trên người, Tần Tang không cần sử dụng đến chân nguyên hộ thể.

Hắn ẩn nấp trong bóng tối, nín thở, cẩn thận né tránh, tránh khỏi tầm mắt của đám hung thú, nhìn một đám hung thú lượn lờ xung quanh không tán, bên ngoài còn có vô số hung thú lao lên.

Không có phương pháp tương tự như cốt liên hay Tịch Độc Giáp, thì dù là tu sĩ mạnh cỡ nào cũng sẽ bị giết chết ở đây.

Con hung thú đã mất dấu vết của Tần Tang, từ bỏ cuộc săn đuổi và tham gia hỗn chiến.

Trên chiến trường lúc này không chỉ có một mình Tử Tinh Điêu vây công giết hại tu tiên giả nữa.

Càng ngày càng có nhiều hung thú bị thu hút qua đây, đám hung thú hung hãn này bị mùi máu tanh kích thích, thần trí hoàn toàn hỗn loạn, trong mắt bọn chúng chỉ có giết chóc, không phân biệt là địch hay ta.

Nơi đây đã trở thành huyết nhục, máu chảy thành sông, nhuộm đỏ đất, không biết bao lâu nữa mới có thể dừng lại.

Cuối cùng Tần Tang thoát khỏi hung thú, đứng ở ngoại vi chiến trường máu tươi róc rách dưới chân, nghe thấy tiếng gầm thét cuồng dã của hung thú, trong lòng có chút sợ hãi.

Hắn đứng yên tại chỗ, cũng không có lập tức rút ra tuyệt địa sương mù tím, quay đầu nhìn về phía thạch điện, vẻ mặt thay đổi.

Sau khi lao ra khỏi vòng vây, lượng tiêu hao của hắn không quá lớn, thực lực cũng được bảo toàn nên không muốn cứ như vậy mà rút lui.

Thôi Cát nghĩ rằng hắn đã chết, đây là cơ hội cho hắn.

Tần Tang trầm ngâm một chút, lặng lẽ đi tới hướng thạch điện.

Có hai nơi mà Thôi Cát có khả năng đến nhất, một là thạch điện, hai là địa điểm xảy ra vụ nổ, hai nơi thực ra không cách xa nhau.

Hắn tránh né đám hung thú và chiến trường, thận trọng đến gần, rất nhanh phát hiện thạch điện đã bị hung thú vây quanh, nhưng nơi phát ra tiếng nổ dường như không hỗn loạn như thế.

Trên nửa đường, Tần Tang nắm lòng bàn tay lại, ba cây Thập Phương Diêm La Phiên trượt vào tay hắn.

Một khi ra tay, nhất định phải là sức mạnh của lôi đình, không cho đối thủ một chút cơ hội để thở nào cả.

Bùm!

Phía trước có mấy con Tử Tinh Điêu đang vây giết một Thương Lang, Tử Tinh Điêu nhiều lần sử dụng cánh lớn tung bay lên xuống, trên thân Thương Lang bắn ra ánh sáng, đứng trên mặt đất, vết thương khắp người, nhưng vẫn không thoát ra được.

Trận chiến hỗn loạn này có thể khiến sương mù tím rung chuyển, Tần Tang đang tên lặng tiến đến đó, mơ hồ nhìn thấy hai bóng người, thân hình sững sờ, sắc mặt hơi đổi.

Thương Lang rống lên một cách thê thảm, bị Tử Tinh Điêu bóp nát xương sống, chia nhau vào ăn, trong chốc còn lại bộ xương.

Sương mù tím đóng chặt, Tần Tang nắm chặt tay, yên lặng đi về phía trước, trong lòng tính toán khoảng cách, ẩn núp gần hai người kia. Mặc dù bị sương mù màu tím bao phủ, nhưng Tần Tang không dám đến quá gần để tránh việc ngoài ý muốn, trở tay không kịp.

Nếu hắn không nhìn nhầm thì một trong số họ là Thôi Cát.

Người còn lại rất có thể là Hạng Nghĩa.

Hắn tưởng Hạng Nghĩa đã bị sát hại mà chết, ngay cả cốt liên cũng bị lấy đi, vừa rồi nhìn thoáng qua mới phát hiện Hạng Nghĩa và Thôi Cát cầm trong tay một đóa cốt liên.

Điều này khiến Tần Tang vô cùng kinh ngạc, vốn dĩ Hạng Nghĩa và Thôi Cát đều là thành viên của Thương Minh, chẳng trách Thôi Cát lại không sợ hãi, dám giết người trong trận hỗn chiến.

Hai lão cáo già không có động tĩnh gì trên đường!

Tần Tang thầm oán hận, lại càng tò mò.

Có phải Hạng Nghĩa và Thôi Cát là người đứng sau dẫn dụ các con hung thú? Nếu như là ý của Thương Minh, làm như vậy có ích lợi gì?

Bọn họ đều là nhân vật nhỏ, cũng không phải là cốt lõi của thương hội, Thương Minh muốn giết bọn họ, cũng không cần phiền phức như vậy.

Tần Tang nhíu mày thầm nhớ lại cảnh tượng vừa thấy.

Có một cái hố lớn bên cạnh chỗ Hạng Nghĩa và Thôi Cát đã đứng. Trước đo khi họ dọn dẹp xung quanh thạch điện, cái hố vẫn chưa xuất hiện, lẽ ra nó phải do một vụ nổ gây ra.
Bình Luận (0)
Comment