Chương 1116: Đan Dược Chữa Thương
Chương 1116: Đan Dược Chữa Thương
Nhìn vẻ mặt của hắn, dường như đã biết điều gì đó.
Tần Tang lập tức suy đoán Cốt Liên đổi chủ, sự phục kích liều lĩnh của Thôi Cát, cũng như vụ nổ và dáng vẻ của Thôi Cát, khiến hắn nhận ra chuyến đi này rất có thể còn có một câu chuyện bên trong khác.
Không phải chỉ đơn giản là Thiên Minh đoạt bảo!
Chắc chắn có một chuyện ngoài ý muốn ở phía trước.
Lần này bị dã thú vây giết cũng không hắn là họa!
Tử Tinh Điêu và những con thú hung dữ dưới lòng đất có thể đã bị người khác cố ý dẫn tới.
Hắn nhớ lại danh tính của tám người, ngoại trừ Hạng Nghĩa không rõ lai lịch, dường như có nhiều quan hệ với Minh chủ, những người khác đều là thành viên của các đại thương hội.
Kể cả bản thân hắn, trước đó là Khách Khanh của thương hội Quỳnh Vũ, khi mua tư cách, cũng bị Trâu lão yêu cầu gia nhập thương hội.
Thương Minh không thể so sánh với tông môn, các thương hội lớn bởi vì lợi ích mới kết hợp lại, mặt ngoài thì tiến lui cùng nhau, nhưng thực tế giữa mỗi người đều có mục đích riêng muốn đạt được, thường phát sinh sự việc như âm thầm gây khó dễ lẫn nhau.
Liễu thị phu phụ, tu sĩ họ Bàn, thanh niên cầm kiếm...
Những người này nhanh chóng lóe lên trong đầu Tần Tang, từ lúc gặp mặt đến nay thì cử chỉ của tất cả mọi người đều rất bình thường, không để lộ ra bất kỳ hành động gì.
Không biết có bao nhiêu người trong lòng âm mưu, bây giờ không thể tin được ai.
Tâm trạng Tần Tang trầm xuống, từ bỏ ý định hội hợp lại với người khác, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, sau khi giết chết Thôi Cát lập tức rời đi, để tránh bị cuốn vào những sóng ngầm cuồn cuộn ở bên trong Thương Minh.
Tốt hơn là nên tránh xa Minh chủ Thương Minh và các đại thương hội khác.
Một bên Tần Tang vừa ngăn cản mây tím, đồng thời phân ra một đạo kiếm quang đi đến sau giết Tử Tinh Điêu để mở đường, cận chiến với Tử Tinh Điêu và Thôi Cát là vô cùng khó khăn.
Hô hấp của hắn ngày càng gấp gáp, khí tức chậm chạp, ảnh hưởng của vết thương càng ngày càng rõ ràng.
Thôi Cát liếc nhìn Tần Tang , sau đó nhìn về nơi xảy ra vụ nổ, trên mặt lộ ra vẻ do dự.
Cuối cùng, hắn dồn hết chân nguyên quán chú của mình vào Tử U Châu, một lần nữa bộc phát ra đòn tấn công không thua kém gì lần đầu.
Đối mặt với khí thế hùng hổ của mây tím, Tần Tang phải ngăn cản vô cùng vất vả, không thể chống đỡ hết được, thân thể liên tục bị đánh, vết thương trên vai vỡ ra, máu chảy ròng ròng.
Thậm chí vẻ ngoài của Kim Huy Giáp còn thảm hại hơn, những cái hố nhỏ và vết nứt xuất hiện dày đặc.
May mắn là nó không bị phá vỡ hoàn toàn vẫn có thể được cứu, nhưng muốn sửa lại như ban đầu cũng không phải dễ.
Nghiêm trọng nhất là bản thân Tần Tang, để chống lại mây tím, chân nguyên của hắn đã nhanh chóng bị tiêu hao, nếu không phải có Tịch Độc Giáp của tằm mập, hắn nhất định sẽ không thể trấn áp được sương độc.
Chỉ sợ lúc này nó đã trúng độc vào nội tạng, chỉ có thể nằm thoi thóp.
Tần Tang thuận thế rút lui, chuẩn bị biến mất ở chỗ sâu trong đàn Tử Tinh Điêu.
Thôi Cát nhìn chằm chằm Tần Tang một cái thật sâu, vậy mà không tiếp tục đuổi giết lại thay đổi phương hướng lao thẳng về nơi vừa phát nổ.
Hắn thấy thân thể Tần Tang bị thương nặng, chân nguyên hao hết, lại bị đao khí cùng sương độc làm phiền, nội giáp trên thân cũng sắp hỏng rồi, rơi vào trong đàn Tử Tinh Điêu thì không có chút cơ hội sống nào.
Dưới tình huống này không có cốt liên bảo vệ, lúc nào cũng phải kích hoạt chân nguyên hộ thể, biến động chân nguyên vô cùng bắt mắt, không thể che dấu được với cảm giác của mãnh thú, chạy ra tuyệt địa.
Có thể nói, Tần Tang nhất định phải chết.
Để hắn tận hưởng một chút tuyệt vọng cuối cùng cũng tốt.
Khóe miệng Thôi Cát nở nụ cười quỷ dị, tuy rằng muốn chính tay chém địch, nhưng là sợ pháp bảo bị bẩn, bó tay bó chân, trong một thời gian ngắn cũng rất khó truy sát Tần Tang, vẫn là nên đến xem sự tình ở thạch địa kia quan trọng hơn.
Thôi Cát rút lui.
Tần Tang dừng lại, vẻ mặt thay đổi.
Sự lựa chọn của Thôi Cát khiến Tần Tang ngạc nhiên.
Như thế xem ra, vụ nổ ở đó thực sự có liên quan đến Thôi Cát, nhưng cũng không biết ai trong sáu người còn lại đang hợp tác với Thôi Cát, là ai bị hại, trước đó hoàn toàn không thấy.
Thôi Cát làm như thế đã phá vỡ tính toán của Tần Tang .
Vốn dĩ hắn muốn giả bị trúng độc dụ Thôi Cát đến gần, bất ngờ phóng ra Song Đầu Hống, làm hắn trở tay không kịp. Hắn hợp tác với Song Đầu Hống để truy sát Thôi Cát có khả năng rất lớn.
Báo thù xong sẽ rời đi khỏi cái vùng đất nhiều thị phi này.
Bây giờ Thôi Cát đã rút lui, cũng không thể truy sát ngược lại.
Tần Tang nhẹ thở dài.
Hắn sẽ giết Thôi Cát!
Ngay cả khi Thôi Cát không làm tổn thương hắn, nhưng bị người khác nhớ đến cũng sẽ không thoải mái, giết chết những mối nguy hiểm từ trong trứng nước mới là sáng suốt nhất. Chỉ là không có cơ hội trên con đường này, thay vào đó, Thôi Cát đã chiếm hết tiên cơ.
Đáng tiếc, trong tình huống này, gần như không thể giết Thôi Cát ở đây, chỉ có thể chờ đợi cơ hội sau này.
Tần Tang liếc mắt nhìn chỗ Thôi Cát biến mất.
Không thể chờ đợi thêm nữa, phải rời đi càng sớm càng tốt.
Hắn thả Song Đầu Hống và ngồi trên nó, tằm mập mở rộng Tịch Độc Giáp, che chở cho Song Đầu Hống.
-Các ngươi tới dọn đường, trước tiên ta phải bức đao khí ra khỏi vết thương...
Tần Tang thấp giọng giao lại cho Song Đầu Hống, trấn định tâm thần, hướng bên trong cơ thể, vận dụng hết sức lực vận chuyển công pháp.
Chân nguyên tập trung tại vết thương và ép năng đao khí còn lại ra khỏi cơ thể một chút.
Nước da của Tần Tang trở lại hồng hào, hắn uống một viên đan dược chữa thương.