Chương 1123: Tuyệt Địa Sương Mù Tím
Chương 1123: Tuyệt Địa Sương Mù Tím
Ngọc trùy biến đổi, kim quang ban đầu chấn động mạnh nay dần trở nên ảm đạm.
Hạng Nghĩa nói thầm một tiếng cơ hội đến, mắt hổ trừng trừng, gầm thét một tiếng:
-Phá!
-Rắc rắc!
Ngọc trùy đột nhiên nổ tung, hắc quang còn sót lại như lưỡi kiếm sắc bén, toàn bộ đâm vào.
Kim quang theo đó bạo phát, cuối cùng phá vỡ một cái động lớn.
Vẻ mặt Hạng Nghĩa vui mừng, không dám chần chờ, giẫm nhẹ chân, loé lên một cái liền xuất hiện trước kim quang.
Kim quang nhúc nhích, cổ cấm chế đang tự động khôi phục.
Xuyên thấu qua kim quang, có thể nhìn thấy toàn cảnh bên trong Thượng Cổ Thần Đài.
Quả nhiên, kim quang chỉ là vẻ ngoài của cổ cấm chế. Bản thể Thần Đài vô cùng mộc mạc, được xây lên từ những khối đá đơn giản nhất, phía trên ngay cả vết khắc cũng không có.
Mặc dù cổ cấm chế bị phá, nhưng chỗ bị hỏng vẫn có uy lực không hề tầm thường, Hạng Nghĩa rất rõ ràng, bọn họ có thể phá cấm chế, không phải bởi vì thực lực bọn hắn mạnh, mà là dựa vào mấy tấm linh phù kỳ lạ này.
Hạng Nghĩa tim sợ mật run, dựng lại tinh thần sau đó xông vào.
Bên ngoài Thượng Cổ Thần Đài, tất cả mọi người đều khẩn trương chú ý cử động của Hạng Nghĩa.
Sau khi nhiệm vụ hoàn thành bọn họ liền có thể thoát thân, bởi vì tu sĩ họ Bàn phản bội mà lãng phí một chút thời gian, cũng may nhiệm vụ coi như dễ dàng, trên thực tế không tốn quá nhiều thời gian, hơn nữa vẫn còn thừa sức.
Sau khi Hạng Nghĩa xông vào, hắn đứng trên bậc thang tầng thứ nhất của Thần Đài.
Bốn chiếc dây sắt chấn động càng thêm kịch liệt, Thiên Lôi như mưa, ma khí càng lúc càng mỏng manh dần dần có xu hướng không áp chế nổi, nhưng trừ cái đó ra cũng không xuất hiện điều gì khác thường.
Thượng Cổ Thần Đài cực kỳ yên tĩnh.
Hạng Nghĩa ngẩng đầu nhìn một cái, tiếp đó nhanh chóng lao tới đỉnh của Thần Đài.
Lúc này, những người khác đột nhiên đồng loạt nhìn về phía sau, tất cả đều nghe được tiếng thét của hung thú.
Lúc Thần Đài xuất thế vốn đã gây ra động tĩnh không nhỏ, vừa rồi trấn áp dây sắt dẫn đến Thiên Lôi bộc phát, chắc sẽ có càng nhiều hung thú bị tiếng sấm làm kinh động.
Có điều, quy mô của đám hung thú này so với trong dự đoán nhỏ hơn nhiều, mọi người suy nghĩ chút liền rõ ràng nguyên nhân, vừa rồi lúc tu sĩ họ Bàn tạo ra trận hỗn chiến kia đã hấp dẫn tới rất nhiều hung thú gần đó.
Nghĩ đến điều này, sắc mặt mọi người mừng rỡ, nhất thời cảm thấy áp lực giảm đi rất nhiều.
-Gào!
Con hung thú thứ nhất xông đến trước tầm mắt mọi người, hình dạng giống sư tử, tiếng rống vang trời, có thể so với uy lực của sóng âm.
Ánh mắt tu sĩ họ Liễu hơi trầm xuống, lòng bàn tay bỗng nhiên xuất hiện một chiếc chuông lục lạc, hắn nhẹ nhàng lay động, linh âm thanh thúy vang lên, từng vòng từng vòng chấn động mà mắt thường có thể nhìn thấy hiện ra.
Linh âm cũng không vang vọng, nhưng sau khi linh âm xuất hiện, tiếng rống của hung thú đột nhiên bị áp chế.
Hung thú nổi giận, mở ra tứ chi, nanh vuốt sắc bén, ra vẻ muốn lao đến. Lúc này chấn động của chuông lục lạc chạm đến thân nó.
Chỉ nghe 'Phốc' một tiếng, hai mắt hung thú đột nhiên trợn lên, hai hàng máu tươi chảy ra, tiếp đó ngã mạnh xuống mặt đất, âm thanh gào rống hoàn toàn biến mất.
Toàn thân nó, ngoại trừ con mắt thì không có một vết thương nhỏ nào, chết bất đắc kỳ tử.
Tình huống tương tự lần nữa diễn ra ở chỗ khác, một đoàn hung thú xông tới, năm người một bên thôi động linh phù, một bên săn giết hung thú, trong bóng tối lại chú ý cử động của Hạng Nghĩa.
Hạng Nghĩa lúc này đã vọt tới đỉnh của Thượng Cổ Thần Đài, hắn ngồi xổm trên Thần Đài nhìn một hồi, từ túi Giới Tử lấy ra một vật.
Mọi người ở phía dưới nhìn không rõ, cảm giác giống như là một tấm linh phù.
Hạng Nghĩa nắm chặt vật này, nhắm ngay vị trí trung tâm Thần Đài, miệng lẩm bẩm.
Lòng bàn tay hắn xuất hiện hắc khí, sau đó nhanh chóng thu lại.
Ngay sau đó, Hạng Nghĩa khẽ quát một tiếng, lật bàn tay một cái, nhắm ngay Thượng Cổ Thần Đài đè xuống một cách mạnh mẽ.
-Vù vù!
Thượng Cổ Thần Đài chấn động.
Hạng Nghĩa thu tay về, khẩn trương nhìn xuống phía dưới, nhận thấy Thượng Cổ Thần Đài cũng không có dị trạng khác, trên mặt lộ ra nụ cười, nhanh chóng lướt xuống Thần Đài, xông ra bên ngoài cấm chế, cất giọng nói:
-Nhiệm vụ hoàn thành! Chư vị đạo hữu chuẩn bị rút lui!
Mọi người nghe vậy kinh ngạc không thôi, ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh của Thượng Cổ Thần Đài.
-Thế này là hoàn thành rồi?
Không ai thấy được Hạng Nghĩa từ trên bệ thần lấy ra bảo vật gì, hình như còn để lại một vật.
Không ngờ rằng tại thời khắc quan trọng, không chỉ không gặp khó khăn trắc trở, trái lại hoàn thành một cách quá dễ dàng.
Huy động nhiều người như vậy xâm nhập tuyệt địa sương mù tím, dẫn ra Thượng Cổ Thần Đài chẳng lẽ không phải vì đoạt bảo vật sao?
Hạng Nghĩa cười ha ha.
-Chư vị nghĩ sẽ có bao nhiêu khó khăn? Thương Minh khẳng định đã phải nhìn tu vi chúng ta mà sắp xếp, cũng không thể để cho chúng ta đi vào hiểm địa mà sư tổ Nguyên Anh mới có thể tiến nhập. Cẩn thận rút lui, tiếp đó bỏ Hắc Giao Phù ra, sấm sét từ Thiên Lôi sẽ giúp chúng ta tiêu diệt hung thú.
-Hạng đạo hữu nói có lý.
Tu sĩ họ Liễu như trút được gánh nặng, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.
Sau khi mọi người thương lượng một chút, chậm rãi rút lui về, kéo ra khoảng cách nhất định, nói một tiếng 'Thả', tiếp đó không hề quay đầu lại mà phi ra ngoài, sau khi hội tụ cũng không hề dừng lại mà trực tiếp chạy ra bên ngoài tuyệt địa sương mù tím.