Chương 113: Nhẫn Nại
Chương 113: Nhẫn Nại
Người tới thế mà lại là đồng môn Khôi Âm tông, chính là kẻ đã đạt được Ly Long kiếm ở động phủ chưởng môn - Dương Nguyên Tang sư huynh.
Ba người bọn họ lại trùng hợp rơi xuống cùng một khu vực, mà hai người kia đã thông đồng với nhau từ sớm rồi!
Sắc mặt Tần Tang biến đổi không chừng, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vách chắn do sương mù màu đen tạo thành đang vây quanh bốn phía, lúc này hắn gần như đã hiểu được tại sao mình lại rơi vào bẫy rập rồi.
Lúc cùng kiếm khách đội đấu lạp giao thủ, những cái Kim Hoàn kia chắc chắn không phải được phát ra từ Hoặc Thần kính, trên người Thẩm Tinh tất nhiên là còn có một pháp khí phòng ngự khác, ẩn giấu đi tác dụng thật sự của Hoặc Thần kính, ngay cả mình cũng không phát hiện ra.
Lần này gặp nạn ngã đau cũng không oan, hành động của nữ nhân này quá cẩn thận tỉ mỉ, ngụy trang năng lực thật sự của Hoặc Thần kính, giả bộ mảnh mai yếu đuối, tiêu trừ lòng cảnh giác của mình.
Chỉ sợ từ khi mình vừa mới lộ diện, nàng đã suy nghĩ làm thế nào để tính kế mình.
Tần Tang thầm than một tiếng, chau mày, trong lòng bất an, đối diện với hai đồng môn có được cực phẩm pháp khí, mình phải làm thế nào để thoát thân đây?
Đám sương mù này dường như chỉ có tác dụng khiến người ta mệt mỏi, Tần Tang lúc này giống như bị vây ở trong một quả cầu sắt rỗng ruột, từng sợi từng sợi sương mù bay tới bên người Tần Tang, ngoại trừ cảm giác lạnh thấu xương ra thì không có gì khác thường.
Hắn phất tay đánh ra một đạo hàn khí, hàn khí hóa thành tảng băng, đụng vào vách chắn sương mù liền bị đẩy lùi.
Đồng thời, phía ngoài kính trận cũng chấn động một trận.
Thẩm Tinh trừng to mắt, chỉ vào kính trận lớn tiếng nói:
-Dễ dàng? Ngươi có biết người bên trong là ai hay không?
Dương Nguyên Tang nghe vậy thì giật mình:
-Chẳng lẽ là. . .
Thẩm Tinh gật đầu:
-Chính là sư đệ đồng môn của chúng ta, Tần Tang!
-Là cái tên bị doạ ngất trong động phủ chưởng môn à?
Dương Nguyên Tang bật cười, rõ ràng là đã khắc sâu ấn tượng với Tần Tang, lập tức nhớ ra:
-Ta nhớ là Việt sư thúc đã từng nói, hắn hình như là Ngũ Hành linh căn, không biết là chó ngáp phải ruồi thế nào lại ăn trúng một dị quả, mới may mắn bước lên tiên đồ, loại chuột nhắt nhát gan này không cần phải nhắc đến. . .
Thẩm Tinh khẽ nói:
-Dương sư huynh, nếu như ngươi vẫn luôn xem nhẹ người khác như vậy, về sau nói không chừng sẽ bị ngã đau đó! Ngươi không biết Tần sư đệ khó chơi đến mức nào đâu. Ta dùng hết thủ đoạn cũng không thể lấy được nửa phần tín nhiệm của hắn, ngay cả cơ hội để lại ám hiệu cũng không có. Vốn định dùng ngọc bài cùng linh dược dụ dỗ hắn đến sào huyệt Sơn Ngạc tìm ngươi, hắn lại không hề động tâm một chút nào. Còn có năng lực của pháp khí hình đôi cánh của hắn, cũng chưa từng để lộ ra trước mặt ta. Ta vắt hết óc mới tìm được cơ hội bố trí Hoặc Thần kính, nếu không. . .
Còn chưa có nghe xong, sắc mặt Dương Nguyên Tang đã đen như đáy nồi, cả giận nói:
-Ngươi dùng thủ đoạn gì mới lấy được lòng tin của hắn, chẳng lẽ. . .
-Ngươi nghĩ ta là hạng người nào!
Thẩm Tinh mặt mũi tràn đầy tủi thân, rưng rưng muốn khóc:
-Từ khi ủy thân cho ngươi, ta vẫn luôn một lòng một dạ với ngươi! Bị Tần sư đệ uy hiếp xong, ta chỉ có thể lá mặt lá trái, lập tức để Thanh Xà đi cầu cứu ngươi, một khắc cũng không quên tìm cách thoát thân, ngươi còn nghi ngờ ta!
-Ta đây cũng là quan tâm ngươi nên mới. . .
Nhìn thấy Thẩm Tinh nước mắt giàn giụa, dáng vẻ kiêu ngạo của Dương Nguyên Tang lập tức biến mất sạch sẽ, luôn mồm xin lỗi, thấy không có hiệu quả gì, lúc này hét lớn một tiếng:
-Thẩm sư muội, ngươi mở kính trận ra đi, họ Tần kia lại dám bức hiếp ngươi, ta sẽ dùng Ly Long kiếm chém hắn chết tươi, để trút giận cho ngươi!
-Người ta giận nhất là ngươi!
Thẩm Tinh thiên kiều bách mị liếc Dương Nguyên Tang một cái:
-Gấp gì chứ? Ta đoán món pháp khí hình đôi cánh của Tần sư đệ, khả năng rất cao là có tác dụng phi độn. Cực phẩm pháp khí mà sư môn luyện chế ra, Bằng Hư Phong của ngươi sợ là cũng không đuổi kịp đâu. Cứ để hắn ở trong trận ở một lúc đi, sương mù trong Hoặc Thần kính kiêm có năng lực mê hồn, chờ hắn đầu óc quay cuồng rồi ra tay cũng không muộn. Trên người hắn ít nhất cũng có ba khối ngọc bài, ngươi tuyệt đối không được sẩy tay đâu đó!
Ánh mắt Dương Nguyên Tang sáng lên:
-Ba khối ngọc bài, cộng thêm của chúng ta chẳng phải là sẽ có bảy khối sao!
Thẩm Tinh mỉm cười gật đầu.
. . .
Trong kính trận, vô số mảnh băng vỡ hình thành một trận gió lạnh màu trắng xanh tràn ngập mảnh không gian không quá lớn này, quấn chặt vào vách chắn sương mù, che chắn tầm mắt kẻ địch.
Tần Tang thì ngồi xếp bằng, mỗi tay cầm một khối linh thạch, Ô Mộc kiếm từ trong khí hải của hắn bay ra, nằm ngang ở trước mặt. Ánh sáng linh lực càng ngày càng chói mắt, thân kiếm vẫn luôn rung động không ngừng, giống như sắp không kềm chế được dục vọng giết chóc nữa.
Sau khi bị nhốt trong kính trận, Tần Tang vốn định chờ khoảnh khắc Thẩm Tinh mở trận pháp, thì sẽ dùng Lạc Vân sí để trốn thoát, nhưng lại nghe được Thẩm Tinh cùng Dương Nguyên Tang trò chuyện, Tần Tang lập tức quyết định sử dụng Ô Mộc kiếm.
Hắn cũng không cảm giác được sương mù trong kính trận có tác dụng mê hồn gì, hiện tại thần trí Tần Tang vô cùng tỉnh táo.
Vì mau chóng tích tụ đủ linh lực, Tần Tang không tiếc mạo hiểm, cùng một lúc hấp thu hai khối linh thạch, linh lực kinh khủng chen chúc tiến vào kinh mạch trong cơ thể, khiến cho kinh mạch của hắn truyền đến đau đớn kịch liệt khi bị xé rách, khí hải lập tức bị chấn động giống như sắp nổ tung.
Tần Tang cắn răng nhẫn nại, vẻ mặt dù có thống khổ đến mức vặn vẹo, nhưng ánh mắt lại vô cùng tỉnh táo.