Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 114 - Chương 114: Nở Nụ Cười Xinh Đẹp

Chương 114: Nở Nụ Cười Xinh Đẹp Chương 114: Nở Nụ Cười Xinh Đẹp

Động tĩnh trong kính trận càng ngày càng nhỏ, cuối cùng thì hoàn toàn không còn tiếng động nào nữa.

Hai người liếc nhau, Thẩm Tinh nói:

-Dương sư huynh, bây giờ ta sẽ mở Hoặc Thần kính ra, ngàn vạn lần đừng để hắn trốn mất đó.

Dương Nguyên Tang không để ý gật đầu, Ly Long kiếm trong tay đột nhiên truyền ra tiếng rồng ngâm cao vút, hàn khí Ly Long vờn quanh thân kiếm ngẩng đầu nhìn chằm chằm lên bầu trời, gào thét như sấm.

Thẩm Tinh hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng vẫy tay một cái, chiếc gương đồng phía trên cao liền phá không mà đến, rơi vào trong lòng bàn tay nàng, Thẩm Tinh cầm gương đồng chiếu về phía kính trận, quát khẽ một tiếng:

-Thu!

'Vù vù...'

Tất cả gương đồng cùng lúc bay trở về, từng cái chồng lên nhau, cuối cùng hợp lại thành một thể.

Mất đi kính trận duy trì, sương mù lập tức sụp đổ. Nồng đậm sương mù giống như bị đun sôi, nháy mắt nổ tung. Đột nhiên cuồng phong dâng lên, sôi trào mãnh liệt tựa như bên trong phong ấn một đầu ác long, đang muốn xé gió mà ra.

'Xoạt!'

Hàn phong như đao phá vỡ vách chắn sương đen, hàn khí trắng xanh cuốn theo vô số vụn băng, ngay sau đó càng nhiều tảng băng vặn xoắn sương đen đến vỡ nát, thực sự là muốn che kín bầu trời, có khí thế như muốn xé nát tất cả mọi vật trong sơn cốc.

Thẩm Tinh nhất thời biến sắc, kêu sợ hãi:

-Dương sư huynh, mau ra tay!

Ánh mắt Dương Nguyên Tang ngưng lại, đột nhiên giẫm lên mặt đất, thân ảnh bất ngờ lướt lên giữa không trung, Ly Long kiếm trong tay tuỳ tiện phá vỡ những tảng băng cản đường, hàn khí trên thân kiếm hội tụ thành một thanh kiếm băng càng thêm to lớn, hàn quang lập loè, khí thế hùng hổ, không gì địch nổi.

Đang muốn vung kiếm chém về phía trung tâm hàn khí, Dương Nguyên Tang trong lòng đột nhiên khẽ chuyển, thoáng nhìn một tảng băng bên khác trong sơn cốc. Có một bóng người đang ấn nấp dưới tảng băng này, còn chưa quay đầu đã chạy trốn ra ngoài.

Dương Nguyên Tang dừng Ly Long kiếm trong tay, cười lạnh một tiếng, dưới chân đột nhiên sinh ra một cơn gió lớn, tốc độ tăng vọt, bóng dáng lóe lên một cái rồi biến mất, nháy mắt đã xuất hiện ở phía sau bóng người kia, không chút do dự vung kiếm chém xuống.

Mắt thấy Tần Tang sắp bị Ly Long kiếm chém thành hai đoạn, Dương Nguyên Tang khóe miệng vừa lộ ra vẻ mỉm cười, lại nghe thấy Thẩm Tinh ở đằng sau hô to:

-Dương sư huynh cẩn thận!

Trong khoảng khắc Dương Nguyên Tang đuổi theo, từ trung tâm hàn khí có một tia ô quang bắn vụt ra.

Bên trong ô quang rõ ràng là một thanh phi kiếm nhỏ xinh!

Tốc độ của phi kiếm cực kì kinh người. Ngay khi Thẩm Tinh phát hiện ra thì phi kiếm đã lao tới, không kịp tiếp viện nữa.

Dương Nguyên Tang trong lòng sợ hãi khủng khiếp, hắn đã cảm giác được khí tức vô cùng sắc bén ở sau lưng. Thân trên của hắn đột nhiên vặn chuyển, liền thấy một thanh Ô Mộc phi kiếm nhắm thẳng vào ngực mình mà lao tới, đã gần trong gang tấc.

Dương Nguyên Tang quát to một tiếng, cánh tay nổi đầy gân xanh, cưỡng ép thu hồi lại Ly Long kiếm đã chém ra, chắn ngang trước ngực.

Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Ly Long kiếm mặc dù miễn cưỡng ngăn cản được kiếm thế của Ô Mộc kiếm, lại bởi vì dùng hết lực đạo, nên sau khi bị Ô Mộc kiếm đánh trúng, trực tiếp từ trong tay Dương Nguyên Tang bắn ngược lại, hung hăng đập lên người hắn, sau đó rơi xuống mặt đất.

Rên lên một tiếng, Dương Nguyên Tang chỉ cảm thấy mình đã bị một lực mạnh khủng bố tới cực điểm đánh trúng, thân thể cong thành con tôm, bị đập bay giống như một miếng vải rách, nện lên trên một tảng đá lớn.

Ô Mộc kiếm đắc thế vẫn không tha người, dừng lại trên không một chút rồi lập tức theo đuổi không ngừng.

Trên mặt Dương Nguyên Tang hiện ra vẻ kinh hãi nồng đậm, trong lúc vội vàng chỉ kịp dùng Bằng Hư Phong gắng gượng nâng cơ thể mình lên cao mấy tấc.

'Xoẹt!'

Ô Mộc mũi kiếm vô cùng sắc bén, trực tiếp đâm xuyên qua bụng Dương Nguyên Tang, sau đó máu tươi mới từ trong vết thương tràn ra.

Dương Nguyên Tang đau đớn vô cùng, phát ra một tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng. Đúng lúc này, trước mặt hắn hiện lên bóng dáng của Thẩm Tinh, trong mắt Dương Nguyên Tang hiện ra vẻ khát khao nồng đậm.

-Sư muội cứu ta...

Nhưng không ngờ, Thẩm Tinh nở nụ cười xinh đẹp với Dương Nguyên Tang, lại nâng một cánh tay lên, trực tiếp cắm vào trong bụng Dương Nguyên Tang, máu tươi phun lên đầy người nàng. Lúc rút lại, trong bàn tay đầm đìa máu tươi đã nắm được một sợi khói màu xám tro.

Tiếp đó, Ô Mộc kiếm quay ngược về, xuyên ra từ sau gáy Dương Nguyên Tang.

Dương Nguyên Tang mặt mũi tràn đầy hoảng sợ cùng khó có thể tin nổi, ngã nhào xuống đất, không còn thở nữa.

Thẩm Tinh vẫy tay một cái, đem Túi Giới Tử của Dương Nguyên Tang bắt vào trong tay, dưới chân thì sinh ra một trận sương khói, lùi nhanh lại phía sau, thản nhiên luyện hóa Bằng Hư Phong của Dương Nguyên Tang.

Bóng dáng Thẩm Tinh nháy mắt đã lướt đi mười mấy trượng, vọt tới miệng sơn cốc, vẻ mặt cảnh giác nhìn sang Ô Mộc kiếm, trên cổ tay bay ra một cái vòng vàng gắn vào đỉnh đầu.

-Tần sư đệ, chúng ta dừng tay ở đây được không?

Thẩm Tinh hướng về phía giữa sơn cốc la lớn.

'Phù...'

Trong sơn cốc hàn phong dần dần tán đi, lộ ra bóng dáng Tần Tang.

Hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất, trong tay lén cầm hai viên linh thạch, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, chăm chú nhìn Thẩm Tinh, khàn giọng nói:

-Thủ đoạn của Thẩm sư tỷ thật sự quá hay! Triệu sư huynh chỉ sợ là đã chết không nhắm mắt rồi.

Tần Tang cũng không nghĩ tới Thẩm Tinh lại tàn nhẫn như vậy, không chút do dự giết chết đồng bọn, cướp đi di sản. Tần Tang hoàn toàn không kịp ngăn cản.

Bây giờ, món pháp khí sương khói của Dương Nguyên Tang đã rơi vào tay Thẩm Tinh. Nếu như nàng một lòng muốn trốn, sợ là khó mà giữ lại được.

Huống hồ, vừa rồi khống chế Ô Mộc kiếm di chuyển một lát, linh lực tích tụ trong cơ thể Tần Tang đã tiêu hao hầu như không còn, bắt buộc phải đổi hai viên linh thạch mới.
Bình Luận (0)
Comment