Chương 115: Đoạt Xác
Chương 115: Đoạt Xác
Nếu như truy sát quá xa, linh lực cùng thần thức đều khó mà chống đỡ được.
-Ta chỉ vì bảo mệnh mà thôi, vẫn còn thua Tần sư đệ ẩn giấu quá sâu! Ta đã sớm nhắc nhở Dương sư huynh không thể khinh thường ngươi, nhưng hắn lại bất cẩn như vậy, nên mới có kiếp nạn này. Không nghĩ rằng, trong tay Tần sư đệ lại có được một thanh phi kiếm mạnh mẽ đến vậy, chẳng lẽ là Phù Bảo?
Thẩm Tinh chăm chú nhìn Ô Mộc kiếm, trong mắt lóe lên một chút sợ hãi.
Ánh mắt Tần Tang sáng lên, lúc nghe giảng, hắn từng nghe đồng môn nói đến danh tiếng của Phù Bảo.
Nghe nói Phù Bảo là một loại pháp chứa đựng một phần uy lực của một loại bùa chú, chỉ có tu sĩ Kết Đan kỳ trở lên, hao tổn pháp bảo bản danh để chế luyện, dùng cho hậu đại phòng thân. Ở trong tay tu sĩ Luyện Khí kỳ, uy lực phát huy ra cũng có thể so sánh với cực phẩm pháp khí hơi mạnh một chút.
Tần Tang không có trưởng bối Kết Đan kỳ, càng không có tài lực mua Phù Bảo, cũng chưa từng thấy qua Phù Bảo hình dạng thế nào.
Thẩm Tinh hiểu lầm Ô Mộc kiếm là Phù Bảo, Tần Tang cũng sẽ không hé miệng giải thích, trầm giọng nói:
-Thẩm sư tỷ đã muốn biến chiến tranh thành tơ lụa, tại sao còn chưa rời đi?
Thẩm Tinh nở nụ cười quyến rũ:
-Tần sư đệ chẳng lẽ đã quên ước định của chúng ta lúc trước rồi sao?
Tần Tang liếc mắt nhìn thi thể Dương Nguyên Tang, khẽ nói:
-Ta cũng không muốn nối gót theo Dương sư huynh đâu!
Thẩm Tinh hốc mắt ửng đỏ, giọng điệu xót xa nói:
-Tần sư đệ hiểu lầm sư tỷ, sư tỷ vẫn luôn thủ thân như ngọc, lại bị kia họ Dương bức bách...
-Đủ rồi!
Tần Tang mở miệng ngắt lời, lạnh lùng nói:
-Những lời sư tỷ cùng Dương sư huynh vừa nói, ta ở trong trận đều nghe thấy rất rõ ràng, không cần làm bộ làm tịch trước mặt ta.
-Thì ra pháp khí hình đôi cánh của Tần sư đệ thật sự có thể ngăn cản hiệu quả mê hồn của Hoặc Thần kính .
Vẻ đau khổ trên mặt Thẩm Tinh lập tức biến mất không còn tung tích, ra vẻ nghi ngờ nói:
-Hiện tại ngươi và ta đều hiểu rõ, tại sao không thể tiếp tục hợp tác? Trên người ta cũng không có món đồ nào có thể uy hiếp được ngươi. Sư đệ ngươi sợ gì chứ? Ngọc bài của ba người chúng ta cộng lại được chừng chín khối, đoạt thêm một khối sẽ có thể tập hợp đủ ngọc bài, tìm được lối vào khu vực hạch tâm. Đến lúc đó chỉ cần ở lối vào mai phục giết chết một người, ngươi và ta sẽ có thể cùng nhau gia nhập Nguyên Chiếu môn, không biết sẽ tiết kiệm được bao nhiêu thời gian nữa, cớ sao mà không làm chứ?
-Thẩm sư tỷ có tâm kế đến mức này, lại lấy được ngọc bài của Dương sư huynh, cần gì phải kéo ta vào cùng một chỗ chứ?
Trên mặt Tần Tang lộ vẻ do dự, thật ra là đang kéo dài thời gian, một khắc cũng không ngừng hấp thu linh lực bên trong linh thạch, Thẩm Tinh đã không muốn đi, vậy thì đừng đi nữa!
Hắn chắc chắn sẽ không hợp tác với Thẩm Tinh.
Chỉ có ngàn ngày làm trộm, nào có đạo lý ngàn ngày phòng trộm chứ?
Không thể không thừa nhận, đối diện với nữ nhân tâm ngoan thủ lạt, diễn kỹ tinh xảo này, đáy lòng Tần Tang cũng không nhịn được mà nổi lên từng trận lạnh lẽo.
-Không dối gạt Tần sư đệ, ta vốn có một bộ pháp khí hình châm, nhưng đã bị Dương Nguyên Tang dùng Ly Long kiếm phá huỷ hoàn toàn, Chú Kim hoàn, Hoặc Thần kính, Bằng Hư Phong, bao gồm của Sa Huyễn chú của Tu Trì môn ta, bảo mệnh thì không có vấn đề gì, nhưng lúc cần để giết địch thì lại không đủ sức. Ta cũng không có lựa chọn nào khác, mới phải bám lên người ngươi cùng Dương sư huynh.
Thẩm Tinh vừa nói vừa nhìn mặt đất giữa hai người, Ly Long kiếm lẳng lặng nằm ở đó, Ô Mộc kiếm đang lơ lửng phía trên.
Thẩm Tinh thấy Tần Tang không để ý tới nàng, liền mở Túi Giới Tử của Dương Nguyên Tang, từ bên trong lấy ra bốn khối ngọc bài, bày ra cho Tần Tang nhìn.
-Tần sư đệ, bốn khối ngọc bài này, cho ngươi hai khối, ta giữ lại hai khối, cộng thêm hai khối trên người ta, chỉ cần liên thủ cướp thêm một khối nữa, đến lúc đó chúng ta cùng nhau quản lý. Còn có bình thạch nhũ trăm năm kia nữa, chờ gia nhập Nguyên Chiếu môn xong, ta chắc chắn sẽ chia cho ngươi một nửa, ngươi thấy thế nào?
Không đợi Tần Tang trả lời, Thẩm Tinh đã quả quyết đem hai khối ngọc bài trong đó ném về phíaTần Tang, lẳng lặng chờ đợi Tần Tang quyết định.
Tần Tang do dự thật lâu, bởi vì khoảng cách quá xa, không cách nào dùng thần thức xem xét, liền dùng linh lực ngưng kết thành một phân thân, đi qua bắt lấy ngọc bài, không có gì khác thường.
Phân thân lướt về trước mặt Tần Tang, Tần Tang đưa tay làm bộ muốn cầm lấy ngọc bài. Đến nửa đường lại đột nhiên dừng lại, trong mắt hiện lên tinh quang, hét lớn một tiếng.
-Mau lên!
Đang lơ lửng ở giữa không trung, Ô Mộc kiếm không có dấu hiệu nào đã bắn đi nhanh như điện.
Không ngờ, trên mặt Thẩm Tinh lại không có chút bối rối nào, đối diện với Ô Mộc kiếm không tránh không né, liên tục cười duyên.
-Đã sớm biết ngươi sẽ không đồng ý mà!
Lời còn chưa dứt, vòng vàng bên trên đỉnh đầu nàng đột nhiên bay lên, phóng ra ánh sáng chói mắt, chính xác bắt được phương hướng mà Ô Mộc kiếm đánh tới.
Chỉ nghe một tiếng 'Đing', vòng vàng chụp lên Ô Mộc kiếm, kim quang vô cùng óng ánh bùng nổ, ép vào bên trong, Ô Mộc kiếm trong lúc nhất thời lại khó mà tránh thoát.
'Rầm Rầm Rầm. . .'
Bị Ô Mộc kiếm không ngừng va chạm, lại nhìn từng vết nứt chợt hiện ra bên trên vòng vàng, Thẩm Tinh lại không tiếc hủy đi pháp khí phòng ngự này, chỉ vì muốn vây khốn Ô Mộc kiếm trong chớp mắt!
Cùng lúc đó, trong sơn cốc vang lên tiếng rống kinh sợ của Tần Tang.
Đang lúc Tần Tang hết sức chăm chú thúc giục Ô Mộc kiếm, từ hai ngọc bài trên tay phân thân, đột nhiên bay ra một quả cầu xanh mênh mang, nhanh như thiểm điện, trong chớp mắt bổ nhào lên mặt của hắn.