Chương 116: Đau Đớn
Chương 116: Đau Đớn
Nguyên thần của Dương Nguyên Tang!
Tu sĩ nếu như vào lúc xác thịt tử vong, nguyên thần chưa kịp chạy ra thì sẽ cùng tiêu vong theo. Nhưng Dương Nguyên Tang lại chết dưới bàn tay Thẩm Tinh, Thẩm Tinh trước khi giết chết Dương Nguyên Tang đã lén lút mang nguyên thần của hắn ra ngoài
Thẩm Tinh thấy mưu kế đạt được, sắc mặt đại hỉ, dưới chân nổi gió, nháy mắt đã lướt đến trước mặt Tần Tang, trong mắt lóe lên vẻ ngoan lệ, giơ kiếm đâm về phía đầu của Tần Tang.
Chớp mắt nữa thôi là sẽ đắc thủ, nụ cười trên mặt Thẩm Tinh lại đột nhiên cứng đờ, nàng nhìn thấy Tần Tang đang mở mắt, ánh mắt thanh tịnh, thậm chí còn có một chút giễu cợt, nào có nửa phần hoảng sợ cùng thống khổ của người sắp bị đoạt xác?
-Ngươi!
Trong lòng Thẩm Tinh dâng lên bất an nồng đậm, đuôi mắt thoáng liếc hồng quang đang lấp lóe trên tay Tần Tang. Tần Tang đưa tay đánh một lá bùa về phía nàng.
'Xoạt!'
Chỉ một thoáng, toàn bộ lá bùa đều vỡ vụn, giữa hai người tràn ngập bùa chú bay loạn, hóa thành hỏa vũ vô biên vô hạn. Hỏa vũ che trời, trong suốt như lông Hỏa Phượng, bên trên mỗi một đốm hỏa vũ đều thiêu đốt lên ảo ảnh của ngọn lửa, giống như một biển lửa rực cháy. Khí tức nóng bỏng càn quét bốn phương tám hướng, sóng nhiệt bừng bừng phóng lên không trung. Trong sơn cốc, cỏ cây trong phút chốc đã khô héo hết.
Tất cả hỏa vũ cùng nhau hướng về phía Thẩm Tinh.
Thẩm Tinh lông tơ dựng đứng, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ kêu to:
-Không cần. . .
Tần Tang cười lạnh, không chút do dự vung mạnh tay, tất cả hỏa vũ khẽ run lên, lập tức bắn ra hàng loạt.
'Phốc phốc phốc. . .'
Khoảng cách gần như vậy, Thẩm Tinh không có chỗ nào để trốn. Khói bụi tan hết, một cỗ thi thể cháy đen nằm sấp trên mặt đất. Đầu của nàng được Tần Tang tận lực chiếu cố, bị chi chít hỏa vũ trực tiếp nổ banh mất, cơ thể cũng bị ngọn lửa bên trong hỏa vũ đốt đến không thành hình người, hương tiêu ngọc vẫn.
Giờ khắc này, nguy cơ biến mất, cơ thể Tần Tang mặc dù đau đớn khó nhịn, nhưng lại cảm thấy thả lỏng chưa từng có.
Thần sắc hắn phức tạp nhìn thi thể Thẩm Tinh, nữ nhân này thật sự đã cho hắn một bài học rất hay.
May mắn là hắn chưa từng buông lỏng cảnh giác, âm thầm cầm Hỏa Vũ phù trong tay. Ngay lúc nguyên thần của Dương Nguyên Tang hiện thân, hắn vốn có thể đánh ra Hỏa Vũ phù nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, dứt khoát lựa chọn tín nhiệm Ngọc Phật, tương kế tựu kế. Quả nhiên đã khiến cho Thẩm Tinh bị mắc lừa.
Mười hai tấm Hỏa Vũ phù đánh vào cùng một chỗ, nhìn như có chút lãng phí, nhưng Tần Tang cũng không rõ nữ nhân mở miệng ra là nói dối này còn có pháp phí hộ thể nào nữa không.
-Còn một tên. . .
Tần Tang lẩm bẩm, thu tinh thần vào bên trong. Vừa tiến vào thức hải đã thấy Dương Nguyên Tang đang vây quanh nguyên thần của hắn, dùng thần thức phát ra công kích phí công, Ngọc Phật kim quang vẫn lù lù bất động.
Tần Tang bắt đầu lập tức phản kích, cái này mất cái kia sinh, nguyên thần Dương Nguyên Tang càng ngày càng yếu, kinh hãi không còn dám tới dây dưa nữa, vội vã bay ra khỏi thức hải củaTần Tang.
-Tần sư đệ tha mạng, ta có thể giúp ngươi. . . A. . .
Trong đầu Tần Tang xuất hiện âm thanh Dương Nguyên Tang cầu xin tha thứ, không rảnh để ý, lập tức thao túng Ô Mộc kiếm đang chờ bên ngoài, không lưu tình chút chém nát nguyên thần của Dương Nguyên Tang.
'Ầm!'
Tần Tang vừa muốn từ dưới đất đứng lên, toàn thân đau nhức kịch liệt giống như thủy triều đột nhiên đánh úp tới, dưới chân mềm nhũn, hung hăng ngã xuống đất, kêu lên thảm thiết.
Vừa rồi, lúc giao thủ tâm thần vô cùng khẩn trương nên còn có thể nhẫn nại.
Hiện tại một khi đã thả lỏng, chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể giống như một tấm vải rách có trăm ngàn lỗ thủng, không chỗ nào là không đau, nhất là khí hải cùng kinh mạch, giống như bị người dùng đao băm một trận.
Nhưng hắn đã liên tục hấp thu bốn khối linh thạch, chưa bị linh lực căng nổ kinh mạch đã là may mắn lắm rồi.
Tần Tang liên tục cười khổ, từ bên trong Túi Giới Tử lấy ra mấy cái bình ngọc. Những bình ngọc này là lấy được từ Túi Giới Tử của kiếm khách đội đấu lạp, Tần Tang đa số đều không nhận ra là thứ gì, nhưng trong đó có một bình ngọc đựng Thuỷ Lộ hoàn thì hắn đã từng thấy.
Trong bình tổng cộng có tám viên Thuỷ Lộ hoàn, Tần Tang lấy ra hai viên bỏ vào trong miệng nuốt xuống, một cỗ dược lực mát lạnh thấm vào cơ thể làm cho đau đớn giảm đi rất nhiều.
Tần Tang kiên trì đứng dậy, lảo đảo đi qua vơ vét hết di vật của Dương Nguyên Tang cùng Thẩm Tinh rồi đem thi thể đi thiêu hủy. Cũng không dám thu hồi Ô Mộc kiếm, cố nén đau đớn, dùng linh lực còn sót lại trong cơ thể thi triển độn pháp, mau chóng thoát khỏi chỗ thị phi này.
Liên tục vượt qua vài rặng núi, cuối cùng ẩn thân trong một hang đá.
Tần Tang thậm chí còn không có tâm tình kiểm kê thu hoạch, đem Hoặc Thần kính bố trí ở cửa hang, vội vàng vận chuyển U Minh kinh rồi tĩnh tu.
Không biết đã qua bao lâu, Tần Tang khoan thai tỉnh dậy, kinh mạch cùng khí hải còn truyền đến đau đớn âm ỉ, nhưng thời gian cũng không cho phép Tần Tang tiếp tục tĩnh tu nữa.