Chương 1131: Kích Thích
Chương 1131: Kích Thích
- Đoán chừng nguyên nhân là do khoảng cách không đủ, nếu nói như vậy thì hẳn là sương tím không liên quan gì đến linh hỏa thần bí.
Tần Tang ngầm cho là vậy, cũng không thu hồi Thập Phương Diêm La Phiên, mang theo pháp bảo quay về đường cũ.
Hắn muốn xem thử linh phù kia có tác dụng gì đối với Thượng Cổ Thần Đài, nhưng khi hắn trở lại vị trí của Thượng Cổ Thần Đài, thì lập tức sửng sốt, Thượng Cổ Thần Đài lại đã biến mất từ lúc nào không biết!
Mặt đất đã khép lại, vô cùng kín kẽ, chỉ còn dấu vết trận chiến giữa hắn và thanh niên, không có dấu hiệu nào cho thấy Thượng Cổ Thần Đài từng tồn tại.
- Rõ ràng Thượng Cổ Thần Đài là từ dưới lòng đất dâng lên, không biết Hạng Nghĩa đã giở trò gì tại ba tòa thạch điện, mà đánh thức được Thượng Cổ Thần Đài, bản thân mình đến cấm chế cổ bên ngoài thạch điện cũng không thể mở được, đừng nói đến đánh thức Thần Đài.
Tần Tang đi đến nơi Thượng Cổ Thần Đài biến mất, thử nghiệm lần cuối cùng.
Hắn lấy linh phù ra, thử rồi lại thử, cũng không có phản ứng gì, trong lòng biết là đã để lỡ mất thời cơ.
- Nói như vậy, thanh niên nóng lòng tự bạo pháp bảo, không chỉ vì giết mình, có lẽ cũng có liên quan đến Thượng Cổ Thần Đài. Thượng Cổ Thần Đài đóng kín, thì nhiệm vụ của hắn cũng thất bại rồi.
Tin tức Tần Tang biết được quá ít, chỉ có thể đoán mò.
Cuối cùng Tần Tang cũng từ bỏ, vứt linh phù vào trong Thiên Quân Giới, quyết định quên đi việc này.
Tần Tang cũng không muốn bị cuốn vào trận chiến quyết liệt giữa hai vị đại Minh chủ, nếu được lợi ích nào đó ngay lập tức, còn xứng đáng để liều một phen, nhưng hiện tại ngay cả Thượng Cổ Thần Đài cũng không mở được, thì hắn cũng không cần phải suy nghĩ gì thêm nữa.
Hơi đáng tiếc một chút, ban đầu Tần Tang đặt rất nhiều hy vọng vào Thần Đài, vì thế mới không tiếc bằng bất cứ giá nào cũng phải diệt trừ thanh niên.
Loại Thần Đài kì lạ bắt nguồn từ thời Thượng Cổ này, một khi có bảo vật xuất thế, thì nhất định là chí bảo.
Dùng hết Huyết Uế Thần Quang, mà chiến lợi phẩm đạt được dường như chỉ có Kim Dao Tỏa là đáng nhắc tới, là lời hay lỗ, thật sự đúng là không nói rõ được.
Tần Tang lắc đầu, gạt bỏ tạp niệm, lại gọi Cửu U Ma Hỏa ra.
Cảm ứng xuất hiện lần nữa, rõ ràng nhắm đến phía sâu trong màn sương tím.
Tần Tang do dự một lúc, tính toán thời gian, vẫn còn dư dả, quyết định bây giờ cứ đi một chuyến.
Hắn cưỡi lên Song Đầu Hống, ra lệnh cho nó tiến lên, còn bản thân thì chuyên tâm thu phục Kim Dao Tỏa, muốn mau chóng nắm giữ được pháp bảo này.
Không bao lâu, bọn họ đi đến trước tòa thạch điện thứ ba, Tần Tang thử một chút, nhưng với sức của một người không thể nào mở cấm chế cổ ra được, đành tiếp tục đi về phía trước.
Đi được một quãng rồi, địa thế vẫn rất bằng phẳng.
Đột nhiên, Song Đầu Hống dừng lại, phát ra tiếng gầm nhẹ nhắc nhở Tần Tang.
Tần Tang nhảy xuống đất, đi về phía trước vài bước, đứng ở bên mép vực sâu.
Đây chính là cái Liệt Cốc lớn mà trước đó Hạng Nghĩa đã đề cập tới, bắt ngang qua phía trước, chắn ngang lối đi.
Khe nứt cực sâu, không thấy được tận cùng, cũng không thể nhìn thấy bờ bên kia, một luồng sương mù màu tím liên tục không ngừng từ phía dưới xông tới, hình thành khí lưu hướng lên trên, chỗ kia rất có khả năng là đầu nguồn của sương độc.
Một ngọn Cửu U Ma Hỏa chập chờn trong lòng bàn tay của Tần Tang, phương hướng mà ngọn lửa dẫn dắt chính là bên trong Liệt Cốc.
Một đóa Cửu U Ma Hỏa đung đưa trong lòng bàn tay của Tần Tang, được ngọn lửa dẫn dắt, phương hướng phải đi chính là bên trong Liệt Cốc.
Tần Tang ngồi xổm xuống, hơi nhoài người về phía trước.
Đột nhiên một luồng khí lưu ập vào mặt, bị xung kích, Tịch Độc Giáp trên người Tần Tang chấn động.
Trong lòng Tần Tang giật mình, vội vàng lui về phía sau, nhìn về phía Phì Tằm, có chút lo lắng.
Đây vẫn chỉ là ở phía trên Liệt Cốc, Tịch Độc Giáp đã bắt đầu rung động, nếu muốn tìm linh hỏa, ắt phải dọc theo phía dưới vách đá đi xuống dưới, thường xuyên gặp phải sương độc trùng kích.
Phía dưới sương độc lại càng kinh khủng hơn nữa.
Lỡ như Phì Tằm chịu không được, có khả năng ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
May mắn thay, Phì Tằm không có lộ ra dáng vẻ mệt mỏi, há miệng phun ra một vầng sáng. Tịch Độc Giáp trên người Tần Tang lại dày thêm một tầng, bình yên vô sự.
- Lần sau linh động một chút!
Tần Tang trừng mắt liếc Phì Tằm một cái, thở phào nhẹ nhõm, lại lần nữa thò người ra ngoài.
Phì Tằm chớp chớp mắt nhỏ, có chút tủi thân.
Lần này, sương mù tím đánh vào trên thân Tịch Độc Giáp, vững vàng bị ngăn cản ở bên ngoài, Tần Tang cúi người nhìn chằm chằm xuống phía dưới, nhìn thấy vách đá cheo leo cũng không phải bóng loáng như gương, mà là gập ghềnh, có thể mượn lực, âm thầm gật đầu.
Chắc chắn là không có khả năng đường hoàng ngự kiếm đáp xuống chỗ sâu trong Liệt Cốc được rồi, trong quá trình bay nhanh đáp xuống rất dễ kinh động tới hung thú.
Ở bên trong Tuyệt địa Tử Vụ có rất nhiều mãnh thú thích ứng được với sương độc, trong Liệt cốc chắc chắn cũng không thiếu các loại tồn tại như vậy, hơn nữa không hề nghi ngờ, càng tiếp cận gần đến đầu nguồn sương độc, thực lực của hung thú càng mạnh.
Hắn nhớ tới những lời mà Hạng Nghĩa nói qua, có người suy đoán ở chỗ sâu trong Liệt Cốc có thể có hung thú sánh ngang với đại yêu hóa hình.
Tần Tang đứng ở biên giới Liệt Cốc nhìn một hồi, nghiêng tai lắng nghe, ngoại trừ tiếng “vù vù” của sương độc bắt đầu phun trào ra, cũng không nghe được tiếng kêu của hung thú, phía dưới hoàn toàn yên tĩnh.
Hắn dọc theo mép rìa phía bên trái, đi về bên phải một đoạn, phát hiện các nơi đều giống nhau, dưới đáy một mảnh lộn xộn, từ vị trí nào đáp xuống cũng như nhau.