Chương 1132: Phì Tằm
Chương 1132: Phì Tằm
Tần Tang trầm ngâm chốc lát, để cho Song Đầu Hống trở lại Hỗn Nguyên Đồng Tâm Hoàn, thử đi thăm dò phía dưới Liệt Cốc.
Trên vách đá dựng đứng truyền đến cảm giác rét lạnh thấu xương, Tần Tang dùng cả tay lẫn chân, leo xuống phía dưới.
Nơi này chưa từng có người tới, cũng không có đường đi, Tần Tang chỉ có thể tự mình lần tìm.
Lúc đầu, xuất phát từ cẩn thận, Tần Tang thả chậm tốc độ, từng giây từng phút đều cảnh giác.
Sau khi leo được một quãng, cũng không có gặp phải nguy hiểm, hơn nữa ở Liệt Cốc sâu không thấy đáy, cứ tiếp tục đi xuống như vậy sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, Tần Tang chỉ có thể tăng nhanh tốc độ.
- Gần một phút đồng hồ, vẫn chưa tới dưới đáy Liệt Cốc, sương mù tím càng lúc càng đậm. Ở vị trí này, chỉ sợ cốt liên của Hạng Nghĩa và vòng ngọc của thanh niên cũng chịu không nổi, ngược lại Phì Tằm vẫn rất nhẹ nhàng, thật sự là một niềm vui lớn bất ngờ.
Tần Tang giẫm nát một khối nham thạch, vén ống tay áo lên, nhìn Phì Tằm khen ngợi.
Trãi qua lần này, sương độc đã nghiệm chứng năng lực của Phì Tằm, có thể khẳng định, độc thú Yêu Đan kỳ chắc chắn không có cách nào chọc thủng Tịch Độc Giáp, chỉ là không biết có thể chống lại liệt độc của đại yêu hóa hình được hay không thôi.
Phì Tằm vừa hoàn thành lần lột xác thứ ba, Tịch Độc Giáp đã có uy lực như vậy, nếu có thể tìm được phương pháp thích hợp bồi dưỡng, sau này chắc chắn còn có bất ngờ lớn hơn nữa.
Tần Tang tạm thời nghỉ ngơi chốc lát, tiếp tục leo xuống phía dưới, hạ xuống không đến mấy trượng, hắn đột nhiên dừng lại, ngạc nhiên nhìn xuống phía dưới bên phải.
Sương mù tím cuộn trào mãnh liệt, mơ hồ nhìn thấy một bóng cây cứng cáp, bắt ngang sinh trưởng trên vách đá dựng đứng.
Cây cổ thụ này dường như đã khô héo, không còn cành lá, chỉ có thân cây, nhưng trên ngọn cây, lại treo mấy chục quả trái cây, trong sương độc quét qua nhẹ nhàng lay động.
- Bên trong tuyệt địa Tử Vụ còn có linh quả sinh trưởng nữa sao? Là linh quả hay là độc quả đây?
Tần Tang liếc mắt nhìn Phì Tằm.
Lúc ở trong địa cung Hắc Phong Cốc, Phì Tằm bị Thiên Thủ Chu Quả hấp dẫn, gấp gáp ăn phải quả độc chưa trưởng thành, bây giờ lại không hề có phản ứng.
Tần Tang dừng lại, nhìn chăm chằm cây cổ thụ, tỉ mỉ xem xét, hình như cũng không có hung thú trông coi.
Hắn suy nghĩ một hồi, im lặng sờ qua cổ thụ, không ngờ vừa mới lướt ngang hai bước đột nhiên dừng lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào linh quả ở đầu cành cổ thụ.
Cái này không phải là linh quả, rõ ràng là một loại hung điểu nào đó, trông giống như con dơi, treo ngược ở trên ngọn cây, đang ngủ say!
Đôi cánh của chúng nó khép lại, thân thể tròn trịa, nhấp nhô theo gió, nhìn từ xa rất giống linh quả, nhưng thực ra là hung điểu nào đó không biết tên, mà lại có đến mấy chục con.
Hình như phía dưới cũng có một cây cổ thụ tương tự.
Hình thể nhỏ cũng không đại biểu được cái gì, Tần Tang cũng không muốn động đến bọn hung điểu này.
Hắn nín thở, cẩn thận lui lại, tìm đường vòng mà đi, phát hiện phía dưới còn có rất nhiều, một số treo ở trên cây, một số treo ở giữa khe đá.
Mồ hôi lạnh thấm ra trên trán Tần Tang, phía sau càng thêm thận trọng.
Cũng may nhóm mãnh thú bầy đàn như thế này cũng ít khi gặp phải, không biết hắn đã đi tới chỗ sâu bao nhiêu, cuối cùng Tần Tang cũng có thể đặt chân xuống dưới đất.
- Hơi. . .
Tần Tang chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, vểnh lỗ tai lên nghe ngóng, xung quanh vẫn rất yên tĩnh như cũ, dường như dưới đáy Liệt Cốc còn yên tĩnh hơn cả phía trên.
Hắn dùng sức đè ép, dưới chân là đá cứng.
Tần Tang lại một lần nữa gọi Cửu U Ma Hỏa ra, ngọn lửa rõ ràng chỉ hướng bên trái ở đằng trước, nhảy lên còn vui vẻ hơn cả trước đó, hết sức tung tăng, biểu hiện khác xa lúc còn ở trên Hàn Diễm Đảo.
Tần Tang cũng không rõ ràng cho lắm, chỉ khẽ lắc đầu, gọi Song Đầu Hống ra.
Một người một thú hết sức cảnh giác, lặng lẽ đi về phía trước.
Đáy Liệt Cốc rộng hơn trong tưởng tượng rộng rất nhiều, mặc dù Tần Tang đi là đường xéo, nhưng cũng đã đi được một khoảng cách rất dài, vậy mà từ đầu đến cuối phía trước vẫn không thấy được vách đá cheo leo đối diện.
Dưới sự dẫn dắt của Cửu U Ma Hỏa, Tần Tang đi qua sương độc Liệt Cốc, gần như là thận trọng từng bước, đồng thời từng giây từng phút đều chú ý tới trạng thái của Phì Tằm
Phì Tằm đã không còn thoải mái giống như trước đây, nửa người cong lại bò trong ống tay áo của hắn, vẻ mặt nghiêm túc, trong miệng liên tiếp phun ra mấy ngụm vầng sáng bảy màu, gia cố Tịch Độc Giáp.
Mỗi lần phun ra một ngụm, ánh mắt của Phì Tằm lại ảm đạm đi một chút, hình như đã sắp sửa đến ranh giới chịu đựng của nó.
Đột nhiên, Phì Tằm phát ra tiếng kêu xì xì, soạt soạt soạt từ ống tay áo leo đến mu bàn tay của Tần Tang, nhấc nửa người lên, ánh mắt đặc biệt vội vàng, trong tiếng kêu tràn đầy khát vọng.
Tần Tang ngạc nhiên, lập tức phản ứng lại, đây là Phì Tằm ngửi được khí tức nào đó có lợi cho nó.
Bên trong chỗ sâu của sương mù tím có thứ gì đó khiến Phì Tằm cảm thấy hứng thú ư?
Ngoại trừ Xích Hỏa Lưu Kim, Thiên Thủ Chu Quả và độc đan của yêu thú có liên quan tới độc ra, bên trong tuyệt địa Tử Vụ có độc vật có khả năng hấp dẫn Phì Tằm, cũng không có gì kỳ quái.
Phì Tằm cố gắng duỗi thân thể mập mạp của mình dài ra, chỉ về bên trái, khác với phương hướng mà Tần Tang muốn đi.
Tần Tang quan sát xung quanh một chút, hơi do dự, quyết định đi tìm thứ gì đó mà Phì Tằm muốn trước.
Cho dù tìm được linh hỏa, hy vọng lập tức thu phục cũng không lớn, nhiều nhất chỉ có thể luyện chế thêm một viên Hỏa Châu, về sau cần phải từ từ tính toán, nếu như có độc vật có thể giúp cho Phì Tằm trưởng thành thì có thể nhanh chóng đạt được hiệu quả hơn.
Biểu hiện hiện tại của Phì Tằm đã có chút cố hết sức.
Tần Tang đã có quyết định, thay đổi phương hướng, tăng nhanh tốc độ, Phì Tằm lập tức tỏ ra hưng phấn.
Không có hung thú quấy nhiễu, tốc độ của Tần Tang càng lúc càng nhanh, bay nhanh vào trong Liệt cốc trống trải. Cơ thể Phì Tằm căng cứng, toàn lực duy trì Tịch Độc Giáp, vì Tần Tang, cũng là vì chính nó.