Chương 1146: Trèo Lên Vách Núi
Chương 1146: Trèo Lên Vách Núi
Tiên Hạc lúc trưởng thành, nếu tính cả đuôi thì có thể dài một trượng.
Tần Tang nhận ra loại Tiên Hạc này tên là Hồng Vĩ Hạc, là một loại hung thú chỉ có trong Thất Sát Điện, tính cách táo bạo, móng vuốt sắc bén như kiếm, đừng nhìn hình thể thon dài trong có vẻ kém những mãnh thú khác, thân xác của chúng nó thật ra rất mạnh mẽ.
Việc đối mặt với một đám Hồng Vĩ Hạc, ngay cả tu sĩ Kết Đan hậu kỳ vừa nghe đã cũng chạy mất.
Hồng Vĩ Hạc thích bóng râm, thường ngụ dưới cổ thụ, xây ổ giữa những tàng cây rậm rạp. Một đám Hồng Vĩ Hạc có thể chiếm giữ cả một vùng rừng núi rộng lớn.
Bởi vì hang ổ bị che khuất nên có rất nhiều tu tiên giả lỡ xông vào địa bàn của bọn chúng.
Kỳ lạ là đám Hồng Vĩ Hạc này lại ở trong một khe đá, nơi chúng nó ghét nhất. Lúc đầu Tần Tang chưa kịp quan sát, suýt tý nữa bị Hồng Vĩ Hạc phát hiện, phải vội vã trốn đi.
Những người khác nhìn thấy Hồng Vĩ Hạc nhiều như vậy đã chạy mất dép. Cũng chỉ có người tài cao gan lớn như Tần Tang mới dám mạo hiểm tiến lại gần, phát hiện ra nguyên nhân bọn chúng lại dừng chân nơi đây.
Có một sợi cây mây già cắm rễ sâu trong khe đá, bám vào vách núi phát triển.
Trên cành dây leo có treo tòng teng mấy quả màu đỏ rực.
Tần Tang nghĩ không ra đây là loại linh quả gì.
Nhưng có thể hấp dẫn được cả một tộc Hồng Vĩ Hạc đi đến đây thì chắc chắn không phải là loại quả bình thường. Tần Tang ngay lập tức đánh chủ ý, mang theo Song Đầu Hống ẩn nấp ở gần đó, quan sát xem có thể cướp được linh quả hay không.
Nếu như gặp phải bí cảnh bị cấm chế cổ bao vây, cần tốn thời gian phá giả thì dù bảo vật tốt đến mấy hắn cũng sẽ không dừng lại, chắc chắn phóng một mạch đến Thiên Tháp rồi.
Còn cướp linh quả thì chỉ cần dựt một phát liền chạy, sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian.
Vả lại hắn vừa khéo quen thuộc môt ít tập tính của Hồng Vĩ Hạc, có biện pháp thoát được bọn chúng. Những quả đỏ kia trông dụ người như vậy, không hái xuống thì thật có lỗi với bản thân đã đến một chuyến này.
Bên trong Thất Sát Điện có rất nhiều nơi mọc linh dược, linh quả, nhưng hầu hết hoặc là từng tầng cấm chế, hoặc là có hung thú thủ hộ, muốn hái được thì phải xem thực lực người thế nào.
Có thể bắt gặp cơ hội hiếm có như thế này, bỏ qua thì không lấy lại được nữa đâu.
Bất luận linh quả có tác dụng hay không, đã chín hay chưa thì cứ lấy đến tay sẽ không sai.
Tần Tang lặng yên lùi ra sau, quan sát địa hình xung quanh xong thì trở lại chỗ cũ, dặn dò Song Đầu Hống vài câu, giở lại trò cũ, để nó đi ra ngoài dụ địch.
Tần Tang đã quá quen với quá trình này, ỷ vào độn thuật làm xằng làm bậy.
Song Đầu Hống rất không tình nguyện, đám Hồng Vĩ Hạc này rõ ràng mạnh hơn hung thú dưới đáy vực nhiều, nếu như bị Hồng Vĩ Hạc túm lấy, nó chắc chắn đắp chiếu nơi đây.
-Lúc trốn thì chạy xuống sông, bọn chúng sẽ không tìm thấy mày được, sau đó hội hợp ở hạ lưu. Chờ tao tra được đây là loại linh quả gì sẽ chia mày một quả. – Tần Tang nhỏ giọng hứa hẹn.
Song Đầu Hống dí cái đầu lông xù của mình đến trước mặt Tần Tang, hai con ngươi một trái một phải nhìn Tần Tang chằm chằm.
Nó đang vô cùng hoài nghi người này có phải là lại lừa nó hay không.
Từ lúc bị tên này bắt lấy, nó liền bị xem như cu-li, việc gì nặng nhọc, bẩn thỉu đều là nó làm, lại còn không chia được đồ tốt, địa vị còn không bằng cái con sâu mập hết ăn lại ngủ kia.
Nếu không phải người này từng thề sẽ trả nó về tự do, nó đã sớm bãi công.
Tần Tang trừng ngược lại nó, nói:
-Mày không sợ đó là độc quả sẽ độc chết mày sao? Hung thú ở đây đều không bình thường, mày cũng muốn biến thành như bọn chúng thì cứ việc ăn!
Song Đầu Hống nhớ lại trận loạn chiến trong tuyệt địa sương tím, rụt lại đầu to, nhảy một cái ra khỏi lùm cây.
Thân hình mạnh mẽ của nó nháy mắt nhào đến vách đá, móng vuốt găm sâu vào đá, sau đó bay vọt lên.
Cùng lúc đó, Hồng Vĩ Hạc ở trong khe đá phát hiện Song Đầu Hống, kêu lên chói tai.
Vèo vèo…
Vài con Hồng Vĩ Hạc trưởng thành xông ra khe đá, nhanh như chớp lao xuống.
Cuồng phong đập vào mặt.
Hồng Vĩ Hạc khí thế kinh người, móng vuốt sắc nhọn lóe lên ánh sáng lạnh, Song Đầu Hống không dám sơ suất, thân ảnh thoáng qua đã chia thành vài đạo hư ảnh, thoắt cái đã lao đi khắp hướng trong vách núi, nhưng mục tiêu đều là nhất trí.
Trong nhất thời Hồng Vĩ Hạc không phân biệt ra được thật giả, bèn chia binh bay đi ngăn cản từng hư ảnh.
Trong lúc bị Song Đầu Hống hấp dẫn, ở nơi đám Hồng Vĩ Hạc không để ý tới, có một bóng người lặng lẽ leo lên vách núi, tốc độ rất nhanh.
Phù phù…
Hư ảnh liên tiếp bị phá, Song Đầu Hống khó khăn tránh thoát một con Hồng Vĩ Hạc, thấy sự tình không ổn bèn lộn người một cái, trực tiếp nhảy từ trên vách đá xuống đất, sau đó tiếp tục chạy trốn.
Hồng Vĩ Hạc bị chọc giận, kiên quyết không buông tha.
Lúc này, bóng người kia đã trèo lên vách núi.