Chương 1145: Đỏ Rực
Chương 1145: Đỏ Rực
Sau đó gã lại thử thêm vài lần nữa, mỗi lần đều thất bại.
Cuối cùng gã cũng từ bỏ, đứng lên, tầm mắt vừa chuyển, rơi xuống khe hở bên cạnh ma hỏa, ánh mắt lấp lóe.
“Kẻ kia rốt cuộc là đã dùng biện pháp gì để có thể chống lại được lực lượng của Ma Hỏa, còn đi xuyên qua nó? Nếu như ta có thể chiếm được… Bên ngoài có Ma Hỏa chặn đường, cấm chế bên trong chắc hẳn càng đáng sợ. Hắn chắc chắn vẫn chưa lấy được bảo vật! Vả lại, nhìn thấy loại Ma Hỏa đỉnh cấp này, chẳng lẽ hắn lại không động tâm sao? Rất có khả năng sẽ quay lại nơi đây…”
Ánh mắt gã đột nhiên sáng lên, sau đó cẩn thận xóa đi dấu vết bản thân lưu lại, thân hình tan vào hư không.
Xung quanh hẻm núi dần dần yên tĩnh lại.
Ma Hỏa chập chờn, sương độc bồng bềnh.
…
Rìa rừng rậm.
Từ sau cổ thủ lóe lên bóng hình Tần Tang, vẻ mặt cảnh giác nhìn về cánh đồng hoang.
Lúc này hắn đã thay một bộ trang phục khác, ngay cả đấu bồng cũng không đội.
Thôi Cát và Hạng Nghĩa còn chưa chết ngày nào thì ngày đó hắn không thể lộ diện dưới thân phận Thanh Phong đạo trưởng được. Hắn không sợ Thôi Cát nhưng lại e ngại địa vị của Hạng Nghĩa quá lớn, huy động tay chân dưới trướng ám hại mình.
Đám người Hạng Nghĩa đã sớm rời khỏi nơi đây, Tần Tang cũng không biết đi đâu để tìm bọn chúng, vẫn cứ làm xong trước việc của mình thì tốt hơn.
Cánh đồng hoang bát ngát không một bóng người.
Tần Tang dọc theo rìa rừng rậm, lao về phía sơn mạch.
Không bao lâu sau, hắn đi đến trước một ngọn núi.
Ngọn núi này không cao lắm, nhưng lại kéo dài liên miên, hoàn toàn chắn mất rừng rậm và cánh đồng hoang. Nó giống như một bức tường cao, tạo thành một lằn ranh rõ ràng.
Từ ngọn núi này phóng tầm mắt về sau, chỉ thấy từng dãy núi nhấp nhô, ẩn chứa vô vàn bí cảnh, nguy hiểm rình rập khắp nơi.
Có một vài khu vực thậm chí còn nổi danh không kém tuyệt địa sương tím.
Ở những nơi như thế này, Tịch Độc Giáp không có tác dụng, chỉ có thể dựa vào chính Tần Tang tự hành động cẩn thận mà thôi.
Thiên Tháp tọa lạc sau dãy núi, vượt qua vài ngọn núi là đã có thể nhìn thấy bóng dáng của nó. Từ đây đi Thiên Tháp không có con đường cố định nhưng một số nơi nguy hiểm vẫn có thể chủ động tránh được.
Tần Tang lấy ra bản đồ sơ lược, xác định vị trí của mình, phát hiện từ vị trí này vào núi cũng là một lựa chọn khá ổn, lập xong lộ trình liền bắt đầu khởi hành.
Đường núi gập ghềnh, đá nhọn lởm chởm.
Thế núi hiểm yếu, vì thận trọng, Tần Tang quyết định không phi hành.
Mặc dù trên bản đồ có ghi chú nhưng địa hình nơi đây không phải luôn luôn là như vậy.
Ví dụ như hang ổ của hung thú, mỗi lần đều sẽ khác lần trước, giữa hung thú cũng không thiếu tàn sát lẫn nhau. Chỉ cần bất cẩn một chút là sẽ lọt vào lãnh địa của chúng dễ như trở bàn tay.
Số lượng tu sĩ chết dưới miệng hung thú không hề ít hơn lượng người bị lạc trong cấm chế bí cảnh.
Song Đầu Hống đi song song với Tần Tang giúp hắn cảnh giới, sự nhạy bén của nó về hung thú cao hơn Tần Tang rất nhiều.
Thời gian trôi qua, Tần Tang rốt cuộc lên được đỉnh núi, nghiêng thân nấp sau một bãi đá, quan sát con đường phía trước.
Hắn chọn đường vắng mà đi, dọc đường lên núi hiếm thấy dấu chân người qua lại, khu rừng phía trước thoạt nhìn vô cùng yên tĩnh, không một bóng người.
Phóng tầm mắt, sau núi này còn có nhiều ngọn núi cao hơn, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
Hắn và Song Đầu Hống nhanh chân xuống núi, xuyên qua dòng sông, lại tiếp tục leo núi, cứ như thế đi thẳng một mạch vượt qua ba ngọn, đều không gặp phải nguy hiểm, bước chân của bọn họ cũng nhẹ đi chút ít.
-Rốt cuộc cũng thấy được… - Tần Tang đứng trên đỉnh núi, không hề chớp mắt ngắm nhìn dãy núi ẩn sau biển mây, tự lẩm bẩm.
Ở cuối tầm mắt, sâu trong làn mây có một tòa tháp cao ngất như ẩn như hiển.
Cuối đường chân trời chiếu rọi sắc vàng lóng lánh, phảng phất như có một mặt trời đang ở phía dưới.
Mây trôi lững lờ, biến ảo không ngừng, hơn nữa do khoảng cách còn khá xa nên Tần Tang chỉ có thể nhìn thấy lưng chừng Thiên Tháp, đỉnh tháp đã ẩn trong làn mây cao vút.
Xa xa nhìn lại.
Giữa vầng sáng vàng rực, xung quanh Thiên Tháp hình như còn có vô vàn tường cầm thụy thú vờn quanh, bày ra cảnh tượng tuyệt nhất của Tiên gia, khiến Tần Tang nhìn không chớp mắt, tâm thần thật sự bị nó làm cho rung động.
Hắn ngẩng đầu nhìn về biển mây trên cao.
Chính mình thật sự ngã từ trên đó xuống sao?
Lòng mang nghi hoặc, Tần Tang ngóng nhìn một hồi lâu, ngoại trừ mây trôi mờ mịt thì cũng không nhìn thấy cái gì. Khó trách tu sĩ phía dưới Thiên Tháp vào lúc đó lại nghĩ hắn đã là một bộ thi thể.
-Đi thôi! – Tần Tang thu hồi ánh mắt, vỗ vỗ đầu Song Đầu Hống, tiếp tục chạy đi.
…
Một con sông lớn cắt ngang giữa hai ngọn núi, nước sông chảy xiết đập vào hai bên vách núi bắn lên bọt nước trắng xóa.
Hai bên vách đá cũng có thác nước đổ xuống, tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc vang vọng khắp núi, che đi những âm thanh khác.
Lúc này, Tần Tang và Song Đầu Hống đang ẩn thân trong một bụi cỏ, ngửa đầu nhìn về phía vách đá ẩm ướt, không dám phát ra bất kỳ tiếng động nhỏ nào.
Bọt nước bắn lên từ thác nước tạo thành sương mù, cũng giúp họ có thể dễ dàng che dấu bản thân.
Thứ bọn họ đang nhìn chăm chú là một đường khe nứt nằm giữa vách đá dựng đứng. Bên trong đôi khi sẽ có Tiên Hạc lông trắng đuôi đỏ bất chợt bay ra, vòng quanh bên ngoài một hồi rồi mới trở về khe đá.
Ở chỗ đứng của Tần Tang có thể nhìn thấy một ít cảnh tượng bên trong khe nứt đó.
Bên trong loại khe đá này thường sẽ có khoảng mười mấy con Tiên Hạc.
Mỗi một con đều có dáng vẻ như nhau.