Chương 1144: Thất Bại
Chương 1144: Thất Bại
Gã tới gần ma hỏa, phát động bí pháp cẩn thận quan sát.
Mặc dù đối phương cực kỳ thận trọng, sau khi rời khỏi đã xóa đi dấu vết nhưng không cách nào thoát được ánh mắt của gã, đều bị phát hiện.
“Trước đây ta từng nghĩ rất nhiều cách cũng không thể làm gì được, còn suýt tí nữa bị Ma Hỏa đốt người. Cho dù là những lão quỷ Nguyên Anh hậu kỳ đi tới được đây cũng phải bó tay chịu trói, rốt cuộc là ai được nhỉ? Lần này chỉ có hai cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ tiến vào Thất Sát Điện, Ma Chủ và Đại Vu Chúc đều đi vào Thiên Tháp, không rõ tung tích. Tu vi những lão ma khác cao nhất cũng chỉ ngang ta, trừ phi trong người có bí bảo Thượng cổ, hoặc là tu luyện một loại ma công đặc thù nào đó thì mới có thể làm được chuyện này. Lai lịch của Ma Hỏa không tầm thường, lại không phải do đất trời uẫn nhưỡng mà là thuộc về thần thông Cổ Ma. Nếu như tu luyện loại giống như ma công Thượng Cổ thì có lẽ còn có khả năng. Nội tình của những lão bất tử này ta đều rõ mồn một, chẳng lẽ có cái gì mà ta đã để sót…” Màu đen trong con ngươi gã rút đi, khôi phục lại bình thường, đi qua đi lại suy đoán thân phận của đối phương.
-Chẳng lẽ Ma Hỏa xảy ra dị biến, sức mạnh bị giảm bớt?
Gã kinh ngạc ngờ vực, đột nhiên nghiêng mình đến gần Ma Hỏa.
Khi tiến vào phạm vi bao phủ của lực lượng Ma Hỏa, trên người gã bỗng xuất hiện một tầng hỏa diễm màu xanh, trông mỏng manh lại cực kỳ kiên cố, giống như một màn chắn bảo hộ.
Dưới sự che chở của tầng lửa xanh, gã nhấc chân tiến về phía trước, từng bước từng bước đến gần bản thể Ma Hỏa.
Nào ngờ, vừa tiến vào phạm vi của lực lượng Ma Hỏa, ánh mắt gã đột ngột sạm đi, hai mắt vô thần. Ngay sau đó, trên mặt gã lộ ra sự mê mang, hình như sắp đánh mất thần trí.
Đúng lúc này, gã dùng sức cắn đầu lưỡi, cơn đau nhức nhối khiến gã bừng tĩnh, cả người lập tức bay ngược về sau, hốt hoảng tránh thoát.
Gã rời xa khỏi Ma Hỏa, thở hổn hển, lòng vẫn còn sợ hãi.
Uy lực của Ma Hỏa không hề thay đổi, lực lượng bản nguyên còn chưa bùng phát đã khiến gã suýt sa vào. Sự quỷ dị và đáng sợ từ thủ đoạn của ma tu Thượng Cổ không phải là thứ mà người đời sau có thể dè chừng được.
Tu vi cao như mình cũng không cách nào chống đỡ, kẻ thần bí kia đã làm thế nào vậy nhỉ?
Gã lắc đầu, nhìn chăm chú vào bản thể Ma Hỏa “Mặc kệ đi, trước tiên cứ thử thuần phục Ma Hỏa đã! Cho dù bảo vật bên trong bị người nhanh chân đến trước chiếm lấy thì chỉ cần có thể thuần phục được Ma Hỏa, việc xưng bá Thương Lãng Hải đã nắm trong bàn tay lão phu, nói không chắc còn có khả năng đột phá Hóa Thần, đến khi đó còn bảo vật nào mà không chiếm được nữa chứ?”
Gã nghĩ xong tất cả rồi khoanh chân ngồi xuống cách Cửu U Ma Hỏa một đoạn.
Chỉ thấy mi tâm gã ban đầu có ánh sáng xanh lấp lóe, sau đó lại có một luồng hỏa diễm màu xanh bay ra từ mi tâm, lơ lửng trước mặt gã.
Đám lửa xanh này long lanh óng ánh, trôi nổi giữa hư không, nhẹ nhàng lay động, vô cùng xinh đẹp.
Có vẻ như gã cũng không nhẹ nhõm chút nào khi duy trì được ngọn lửa xanh này, sắc mặt gã đỏ bừng, hai bên tóc mai nhỏ xuống từng giọt mồ hôi.
-Đi! – Gã khẽ hô một tiếng, thôi thúc thần thức.
Ngọn lửa xanh hơi lay động, chợt lướt nhẹ đến gần bản thể Ma Hỏa.
Gã mở to mắt, tràn đầy kỳ vọng nhìn nó. Ngọn lửa xanh thành công rút ngắn được khoảng cách, trôi về phía bản thể Ma Hỏa. Nhìn thấy nó không bị tan rã bởi sự ảnh hưởng từ khí tức của Ma Hỏa thì gã mừng rỡ lên trông thấy.
Ngọn lửa xanh lơ lửng trước bản thể Ma Hỏa, dao động ngày càng rõ.
Gã thấy thế trong lòng biết được càng kéo dài thì ngọn lửa xanh sẽ không chịu đựng được áp lực từ Ma Hỏa, vì vậy lập tức vận chuyển công pháp, thử thu phục Ma Hỏa.
Gã biến đổi ấn quyết liên tục, tùy theo đó, từ trong đám lửa xanh dần xuất hiện một lực hút cực lớn, nhắm ngay Ma Hỏa, muốn dẫn một luồng Ma Hỏa ra để lửa xanh chiếm đoạt.
Công pháp nổi lên hiệu quả, Ma Hỏa không bị chọc giận, có một nhúm lửa hình như thật sự rời đi bản thể, sắp bị lửa xanh hấp dẫn trôi qua.
Trên mặt gã lộ vẻ vui mừng.
Đúng lúc này, đột nhiên xảy ra dị biến.
Theo sự tiến gần của Ma Hỏa, lửa xanh dao động càng mãnh liệt hơn, ngọn lửa co rúm lại, như đang e sợ trốn tránh gì đó.
Gã kinh hãi, vội vã thôi thúc toàn bộ thần thức để duy trì lửa xanh. Nào ngờ, đám lửa xanh đột nhiên bất ngờ nổ tung.
Ầm!
Như pháo hoa nở rộ, lửa xanh hoàn toàn vỡ vụn.
Mảnh vỡ tựa như những đốm lửa nhỏ, tiêu tan giữa không trung lộng lẫy.
Nhúm Ma Hỏa kia lập tức quay trở về vị trí cũ, bản thể Ma Hỏa vẫn nguyên vẹn.
Trong cùng thời gian đó còn có một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Ngay khoảnh khắc ngọn lửa xanh bị nổ tung, gã đột ngột hét to một tiếng, ngã nhào ra đất, hai tay ôm lấy đầu, thân hình cuộn tròn không ngừng run rẩy, gánh chịu thống khổ cực lớn.
Một lát sau, gã mới ngồi dậy, tóc tai bù xù, hai mắt đỏ bừng, thất khiếu chảy ra máu tươi.
Trên người gã dính đầy tro bụi, cực kỳ chật vật.
Mặc kệ những thứ này, gã vội vàng nhập định điều tức, mãi một lúc lâu sau mới bình ổn được hơi thở, chậm rãi mở mắt ra.
-Vẫn không được! Trừ phi có thể tìm được càng nhiều linh hỏa, tiếp tục tăng cường mồi lửa. Linh hỏa ngang cấp này đã hiếm thấy rồi, trước đó cũng là cơ duyên xảo hợp mới có thể nhận được đầu mối… - Gã thở dài.
Lại thất bại.
Lửa xanh vậy mà lại e sợ Ma Hỏa như vậy, còn chưa đụng đến thì mồi lửa đã tự bạo.
Gã càng không dám nghĩ đến việc trực tiếp vận chuyển công pháp cô đọng Ma Hỏa thành mồi lửa. Chỉ sợ bí pháp còn chưa kết thúc thì gã đã dẫn lửa thiêu thân trước rồi.