Chương 1143: Sống Đi Ra
Chương 1143: Sống Đi Ra
Bị lớp quỷ vụ dày đặc bao vây lấy, Tần Tang cũng bất lực.
Mặc dù hắn có Thi Đan nhưng rốt cuộc không phải là một tà tu chân chính, ở trong quỷ vụ vẫn bị hạn chế linh giác.
Mà đối thủ lại có thể đi về tự nhiên, dựa vào độn thuật kỳ dị của nó, cho dù theo ngay phía sau lưng hắn thì e rằng hắn cũng không phát hiện ra được.
Đáng tiếc Thiên Mục Điệp rơi vào trạng thái ngủ say do biến dị, chậm trễ thời gian lột xác, vẫn chưa thể hoàn toàn đạt được đệ tam biến, nếu không thì Tần Tang đã có thể dễ dàng nhìn thấu từ lâu rồi.
Bên trong quỷ vụ xuất hiện từng làn sóng kịch liệt, oan hồn vọt ra, đen thui một mảnh.
Đây đều là oan hồn bị kinh động trong suốt thời gian hắn đi tìm kiếm Phi Thiên Dạ Xoa.
-Cút! – Tần Tang hờ hững lạnh giọng quát lên một tiếng.
Gió mạnh nổi lên, chân nguyên cuồn cuồn hóa thành một vệt hồng quang quất bay những tên oan hồn kia.
Tần Tang nhìn lại quỷ địa một lúc lâu, xóa đi dấu vết của bản thân, chân nguyên trên người thu lại, khoác lên hỏa tráo, lách mình đi tới trước Ma Hỏa.
Sau khi Tần Tang rời đi, oan hồn mất đi mục tiêu dần dần yên tĩnh lại. Quỷ địa lại một lần nữa khôi phục yên tĩnh, gợn sóng quỷ vụ trở nên phẳng lặng, chầm chậm lưu động, dường như không khác trước là bao.
Xuyên qua Ma Hỏa, trở lại lối vào hèm núi.
Tần Tang xoay người, đứng một hồi rồi gọi ra tằm mập, lặng yên rời khỏi nơi đây.
Sau khi đi ra khe núi, Tần Tang không quay lại đường cũ mà bí mật đi đến hồ Tử Tinh, thử xem có thể trộm thêm một miếng Tử Tinh về cho tằm mập được hay không.
Nào ngờ, còn chưa đến gần hồ Tử Tinh thì Tần Tang đã cảm nhận được một luồng khí tức cường đại đang quanh quẩn xung quanh nơi đó, khiến hắn rợn cả tóc gáy.
Tần Tang cả kinh, không dám tiếp tục tới gần, cẩn thận từng li từng tí lui lại.
“Đầu lĩnh hung thú đã bị kinh động, tự mình đến canh chừng. Có vẻ như còn kéo theo cả bầy tới, số lượng hung thú xung quanh hồ nhỏ đã nhiều gấp mười mấy lần. Xem ra tạm thời không thể nghĩ đến Tử Tinh được rồi, chỉ có hai miếng này, mày ăn tiết kiệm chút đi…” Tần Tang liếc nhìn tằm mập, lại thấy nó lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Việc không thể làm, Tần Tang đành phải rút lui.
Hắn trở lại dưới chân vách đá, tìm được vị trí bản thân từng đáp xuống, thuận theo đường cũ leo lên.
Trong lúc trở về, Tần Tang có ghé ngang qua nơi xuất hiện Thượng Cổ Thần Đài. Chỗ đó đã trở thành bình địa, không còn để lại chút dấu vết nào.
Trận hỗn chiến ở tòa thạch điện thứ nhất còn chưa bình phục, Tần Tang quyết định đi vòng lui sau hẻm núi Tử Tinh Điêu, dễ dàng xuyên qua, sau đó rời đi tuyệt địa sương tím.
Rời khỏi vùng sương độc, tằm mập thu hồi Tịch Độc Giáp, thoắt cái đã vào trong Trùng Lâu, ôm Yêu Đan nằm ngáy vù vù.
Đoạn đường này toàn nhờ nó chống sương độc, nó sắp héo mòn luôn rồi.
Không còn sương độc, tầm mắt trở nên sáng rõ thông suốt, tâm tình của Tần Tang cũng nhẹ đi mấy phần.
Đương nhiên việc này không có nghĩa là bên ngoài an toàn hơn tuyệt địa sương tím. Ở đây không những phải tránh né đủ loại hung thú mà còn phải dè chừng những kẻ tu tiên khác.
“Thiên Tháp ở phía Bắc, trong rừng rậm tràn ngập nguy hiểm, chi bằng thuận theo đường cũ trở lại, sau đó xuyên qua cánh đồng hoang đi đên Thiên Tháp” Tần Tang chọn xong tuyến đường, nhận rõ phương hướng rồi sóng vai cùng Song Đầu Hống tiến vào rừng rậm, bóng hình biến mất trong lùm cây.
…
Trong khe núi.
Ma hỏa lơ lửng, dường như vĩnh viễn sẽ không bị dập tắt.
Kể từ lúc Tần Tang rời đi đã qua không biết bao lâu.
Trong làn khói độc truyền đến một làn sóng gợn, sau đó dần dần xuất hiện một bóng người đang chầm chậm đi tới.
Bên ngoài cơ thể gã không phát hiện ra được bất kỳ vòng bảo hộ nào, nhưng lại có thể di chuyển tự nhiên giữa làn khói độc. Sương độc rơi xuống trên người gã liền bị nhẹ nhàng đẩy ra, không cách nào xâm nhập được.
Nơi này là khu vực sâu trong tuyệt địa sương tím, sương độc vô cùng mạnh, vậy mà người này vẫn có thể ung dung như vậy, nếu không phải bên người mang theo tịch độc chí bảo thì tu vi hẳn rất cao.
Người này dần đi ra khỏi vùng sương độc, khuôn mặt cũng được hiển lộ.
Nhìn bề ngoài trông gã chỉ khoảng bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, khí chất có sự khác biệt so với diện mạo, tuổi đời không thể chỉ ngang đó, hai mắt thâm trầm làm người nhìn thấy liền phát run.
Lúc nhìn thấy Cửu U Ma Hỏa, ánh mắt gã trở nên vô cùng cuồng nhiệt và si mê.
-Lần này lão phu không tin không chế phục được ngươi…
Gã tự lẩm bẩm một mình, nhưng lời vừa mới nói ra được một nửa thì vẻ mặt chợt biến, sau đó thân hình lóe lên, biến mất tại chỗ.
Gã ẩn nấp cơ thể, ánh mắt lại quét ngang qua hẻm núi, cuối cùng nhìn chăm chú vào khe hỡ giữa Ma Hỏa và vách núi, chỉ vài giây sau, trên gương mặt gã lộ ra khiếp sợ không gì sánh được.
“Làm sao có thể!” Gã rống to ở trong lòng, đầy mặt không tin được. “Ngay cả ta cũng không chống lại được sự ăn mòn, làm thế nào mà có người xuyên qua được khe núi! Không đúng, hắn không chỉ tiến vào được mà còn có thể sống đi ra…”