Chương 1154: Truyền Tống
Chương 1154: Truyền Tống
Có điều, tạm thời một mình lão phu nhân cũng đủ để ứng phó.
Nữ tu họ Ân được bảo hộ tại trung tâm, do nàng nhận biết được hành tung cùng nhược điểm của con rối.
Tần Tang thôi động Ô Mộc Kiếm, tiến vào tầng thứ tư không lâu đã phá hủy mười mấy bộ con rối.
Không ai chú ý tới, ánh mắt Tần Tang quái dị khác thường, có lúc nhìn chằm chằm linh kiếm, có khi lại nhìn hướng ánh xanh phía xa.
Trước đó tiện tay cũng có thể miểu sát con rối, hoàn toàn không cần tìm kiếm nhược điểm của chúng, nhưng bây giờ lại khác, thân thể con rối tại đây cực kỳ cứng rắn, không thể dễ dàng phá hủy.
Kể từ đó, Tần Tang dần phát hiện một điều kỳ lạ.
Hắn phát hiện, điểm yếu những con rối này không phải là ngẫu nhiên đặt ra, thông qua giao thủ, ngăn cản công kích cùng kết liễu con rối sau khi tìm ra nhược điểm, toàn bộ quá trình có thể tôi luyện kiếm thuật vô cùng tốt, rất hữu ích đối với tham ngộ cảnh giới Kiếm Đạo!
Tần Tang đã sớm tự mình lĩnh ngộ Kiếm Khí Lôi Âm, hắn có thể xác định loại cảm giác này không phải là ảo giác!
Bởi vì là năm người liên thủ, cảm nhận của hắn không quá rõ ràng.
Nghĩ đến nếu như một mình hắn vượt ải, liên tục chiến đấu cùng khôi lỗi, cảm giác chắc chắn sẽ càng mạnh mẽ hơn.
Nơi này không chỉ là chỗ thí luyện, còn là một chỗ bảo địa đối với kiếm tu, nếu có thể tiếp tục thí luyện trong Thiên Tháp, kiếm thuật của hắn nhất định có thể nhảy vọt tăng mạnh, lĩnh ngộ Kiếm Quang Phân Hóa nằm trong tầm tay.
Đáng tiếc, thời gian mở Thất Sát Điện quá ngắn ngủi, thời gian ngắn như vậy không thể có thu hoạch gì rõ ràng, cũng không có người nào sẽ lãng phí thời gian quý giá ở đây.
Tần Tang khe khẽ thở dài trong lòng.
Những người khác không biết suy nghĩ của Tần Tang, một lòng vội chạy đi tìm đại điện truyền tống.
Không lâu sau đó, bọn họ thành công tìm tới đại điện truyền tống.
Tầng thứ tư đại điện truyền tống rõ ràng đổ nát hơn nhiều, trong đó có hai cánh cửa bị phá hủy. Nhưng cái này vẫn chưa phải lợi hại nhất, nghe nói ở tầng thứ sáu ngay cả đại điện truyền tống cũng không thấy, chỉ có một mảnh Truyền Tống Trận lẻ loi trơ trọi lơ lửng ở hư không.
Đây là chuyện tốt đối với họ, không phải đối mặt với vây công của con rối.
Tầng thứ năm. . .
Tầng thứ sáu. . .
Bọn họ thế như chẻ tre, một mạch đi tới tầng thứ sáu.
Từ Truyền Tống Trận đi ra, mọi người vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Nếu như Thiên Tháp là chỗ thí luyện, tầng này chính là chuẩn bị cho tu sĩ hậu kỳ kết đan kỳ. Mặc dù không cần đối mặt với vây quét của con rối trong đại điện truyền tống, nhưng trên đường tìm kiếm Truyền Tống Trận lúc nào cũng có thể sẽ gặp phải con rối tập kích.
Trải qua rèn luyện trước đó, bọn họ đã cực kỳ ăn ý.
Quy mô cổ điện tầng sau lớn hơn tầng trước, bọn họ một mặt chống lại con rối, một mặt tìm kiếm không mục đích trong bóng tối.
-Cẩn thận phía dưới!
Nữ tu họ Ân phát giác ra gì đó, đột nhiên lớn tiếng nhắc nhở.
Những người khác nhanh chóng phản ứng.
Lão phụ nhân chắp tay lại, gương đồng phát ra thanh âm rung động, ánh sáng vàng lấp lóe, phóng ra một hư ảnh cực lớn, bao phủ tất cả mọi người trong đó, hình thành một tầng lồng ánh sáng màu vàng.
Cùng lúc đó, tấm khiên nhỏ vờn quanh bên cạnh họ chia thành năm phần.
'Hưu hưu hưu. . .'
Tấm khiên nhỏ bay tới dưới người bọn họ, mỗi một mặt vừa đủ có thể bảo vệ một người.
Hai tầng phòng ngự trong nháy mắt hình thành.
Tần Tang nhìn chằm chằm động tĩnh hai kiện pháp bảo, xác định phòng ngự không có sơ hở mới thu hồi ánh mắt, hắn sẽ không đem tính mệnh của mình giao trong tay người khác, nếu như có bất ngờ, tùy thời có thể gọi Song Đầu Hống ra hỗ trợ.
Cùng lúc đó, nam tử họ Địch đột nhiên vung tay áo bào, một đạo mây đỏ từ ống tay áo của hắn bay ra, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đánh về phía dưới bọn họ.
'Ầm!'
Sau loạt tiếng vang trầm đục, mấy đạo hư ảnh cùng lúc xuất hiện trong bóng tối.
Những con rối này bề ngoài đều giống nhau, tương tự như báo, hình thể thon dài, vừa nhìn đã biết chắc chắc linh xảo cực điểm. Từ tứ chi đến đỉnh đầu bọn chúng, đều bao trùm từng lớp vảy màu đen, tạo thành một lân giáp tinh mịn, bao gồm cả bộ phận mắt, chỉ cần nhắm mắt lại là không có chút kẽ hở.
Tần Tang từng thấy con rối mang trên mình lân giáp tương tự tại tầng thứ năm, vô cùng cứng rắn, lân giáp trên thân những con rối báo này rõ ràng càng nặng nề, lực phòng ngự càng mạnh.
Bốn trảo của những con rối báo này khảm nạm móng vuốt sắc bén như đao, quái dị nhất là đỉnh đầu còn có một chiếc sừng, là dùng một loại tinh thạch đen nào đó luyện chế thành, cực kỳ sắc nhọn.
Loại con rối này toàn thân màu đen, có thể ẩn nấp rất tốt trong bóng tối.
Mà bọn chúng lại hành động không phát ra chút âm thanh, nếu không phải nữ tu họ Ân kịp thời phát hiện, chỉ sợ đến khi bị nó tiếp cận mới có thể phát giác được.
Mây đỏ ép con rối ra khỏi bóng tối, nhưng cũng chỉ ngăn được chút tình thế của chúng mà thôi.
Những khôi lỗi này không biết đau là gì, lấy đầu ra sức đỡ lấy, liên thủ đánh tan mây đỏ, tiếp đó không nói tiếng nào nhào tới hướng bọn họ.
Có tới sáu cỗ con rối.
Gương đồng cản lại, bắn ra một đạo hoàng quang, đánh bay một cỗ.
Tu sĩ họ Ngô điều khiển chiếc khiên, chủ động cuốn lấy một trong đó.
Nam tử họ Địch cùng Tần Tang mỗi người đối phó hai cỗ.
Trong nhất thời, bảo quang bắn ra bốn phía, từng đạo chân nguyên bay loạn.
Nữ tử họ Ân nhìn chằm chằm con rối, hai mắt bắn ra tia sáng kỳ lạ, thôi động bí pháp tìm kiếm nhược điểm của chúng.
"Không đúng!"
Nam tử họ Địch dường như phát hiện gì đó, sắc mặt hơi ngưng trọng.