Chương 1155: Người Vô Tội Gặp Tai Họa
Chương 1155: Người Vô Tội Gặp Tai Họa
Đúng lúc này, con rối báo từ bỏ tập kích, chủ động rút lui.
Mọi người lần đầu gặp phải loại tình huống này, không rõ ràng cho lắm, đang lúc nghi hoặc, thì thấy những con rối báo tụ tập lại một chỗ, con ngươi đen nhánh nhìn bọn hắn chằm chằm, không có một chút dao động, rất quỷ dị.
Bất chợt chúng cùng nhau chĩa độc giác về phía bọn họ.
'Rắc. . .'
Mũi sừng nhọn đột nhiên sáng lên, ánh sét bắt đầu khởi động, dần dần hình thành một quả lôi cầu.
Kinh người hơn là, sáu cái lôi cầu lại có xu hướng hợp nhất.
Lôi cầu ẩn mà không phát, mọi người cũng đã cảm giác được khí tức nguy hiểm, bị lôi cầu đánh trúng sẽ không quá dễ chịu.
"Ngàn vạn lần không thể để những lôi cầu này dung hợp!"
Tần Tang hơi biến sắc, lớn tiếng kêu gọi, tiếp đó không chút do dự thôi động Ô Mộc Kiếm, thi triển Kiếm Khí Lôi Âm, chém về phía một cỗ con rối báo. Những người khác cũng nhận ra tình huống gấp gáp, thôi động pháp bảo công kích.
Đúng lúc này, hai mắt nữ tu họ Ân sáng lên, rốt cuộc phát hiện ra gì đó, lớn tiếng nói: "
-Con mắt là nhược điểm! Mà nhất định phải đồng thời đánh trúng hai mắt!
-Khó trách trước đó công kích vào mắt vô dụng, thì ra là như vậy. . ."
Tần Tang nghe vậy trong lòng hơi động, trong thời khắc cuối cùng, thay đổi mục tiêu.
Kiếm quang giống như tia chớp, gấp khúc giữa không trung, đam thẳng đến đầu con rối báo, cuối cùng kiếm quang rung động phân thành hai, tiến thẳng đến hai mắt.
Tốc độ Kiếm Khí Lôi Âm kinh người, con rối báo không kịp đóng lại lân giáp, hai mắt dễ dàng bị Ô Mộc Kiếm đâm xuyên.
Sau một khắc, con rối báo đột nhiên cứng đờ, lôi cầu trê độc giác lặng lẽ tiêu tán, tiếp đó thân thể giống như bị phong hóa, bị một khuấy của Ô Mộc Kiếm hóa thành cát xanh tán hết.
Rốt cuộc cũng tìm được nhược điểm, tất cả mọi người đều kích động, lần lượt tạo cơ hội cho Tần Tang.
Không bao lâu sáu cỗ con rối báo đều bị Tần Tang chém dưới kiếm.
Lão phụ nhân thở dài:
-Trong tầng thứ sáu, mỗi một con rối đều có năng lực kỳ lạ, nhược điểm cũng càng thêm giấu kín, lực sát thương vượt xa mấy tầng dưới. Nếu không phải đại điện truyền tống cùng hành lang bị hủy, lấy thực lực chúng ta dù liên thủ, e là cũng rất khó xông vào tìm ra Truyền Tống Trận.
Nam tử họ Địch vẻ mặt thả lỏng nói:
-Nhờ có Ân đạo hữu tinh thông Khôi Lỗi Thuật, Tần đạo hữu kiếm thuật cao minh, thích hợp nhất để đối phó con rối, tìm hai vị hợp tác quả thật là đúng đắn. Đoán chừng những người tiến vào trước cũng không bằng chúng ta, với tốc độ này rất có thể là người đầu tiên đến.
-Địch đạo hữu đừng quên những Nguyên Anh tổ sư kia! Còn có các tiền bối Vu tộc, quy mô xâm nhập chỉ sợ đã lật Thiên Tháp chổng vó lên trời. Lão thân chỉ hi vọng, bọn họ tuyệt đối đừng coi trọng bảo vật lão thân tìm kiếm.
Lão phụ nhân tạt một chậu nước lạnh, sắc mặt tuyệt không lạc quan.
Mọi người thu hồi nụ cười, nhưng cũng không thể làm được gì.
Chỉ có Tần Tang rất thoải mái, hắn không ham muốn bảo vật, những Nguyên Anh kia khai quật ra đồ vật càng nhiều càng tốt, hắn sẽ có thể lần theo dấu vết để lại, tìm tới nơi mình muốn.
Tượng Nguyên Anh Tổ Sư như có mây đen đè trong lòng.
Mọi người trầm mặc, tiếp tục tiến lên.
Liên tiếp gặp phải khôi lỗi tập kích, đều bị bọn họ hoá nguy thành an.
Sau khi tìm kiếm một vòng lớn trên tầng thứ sáu, cuối cùng tìm được Truyền Tống Trận!
Một khu vực hoàn toàn trống trải, chỉ có một cái đài cao ba tầng chậm rãi trôi nổi, rất không dễ thấy, cả tòa đại điện đều đã bể nát và biến mất, rất may Truyền Tống Trận trên đài cao vẫn hoàn hảo không chút tổn hại.
-Cuối cùng cũng tìm được!
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, vui mừng kinh ngạc nhìn Truyền Tống Trận, nóng lòng bay tới.
-Sau khi lên phía trên, chư vị đạo hữu có ý muốn tiếp tục liên thủ hay không?
Nữ tu họ Ân đột nhiên hỏi.
Trong ánh mắt thất vọng của nàng, lão phụ nhân lắc đầu nói:
-Lão thân trái lại là muốn mời trợ thủ, đáng tiếc ta phải đi tới chỗ đặc thù, cần một loại tín vật mới có thể đi vào, nhưng trên tay lão thân chỉ có một cái, chỉ sợ không cách nào tiếp tục hợp tác. Mọi người tách ra từ đây đi, sau này nói không chừng còn có cơ hội hợp tác.
Tần Tang và những người khác cũng lên tiếng phụ họa.
'Sưu sưu. . .'
Đám người đồng loạt quét về phía bệ đá.
Không ngờ.
Bọn họ vừa tới đến mép bệ đá, Truyền Tống Trận không chút dấu hiệu phát sáng lên, một thân ảnh chậm rãi hiện ra, xuất hiện ở trên đài cao.
Đột nhiên có người xuất hiện trong Truyền Tống Trận, rõ ràng là rơi từ tầng trên xuống.
Thấy dáng vẻ của người nọ, mọi người đều sửng sốt, sau đó lại thay đổi sắc mặt.
Người đến là một nữ nhân đeo mặt nạ nửa mặt, đầu nàng ta đầy tóc bạc như một bà lão, trên người mặc một bộ trường bào màu sắc tươi sáng vô cùng lộng lẫy, trên trường bào dùng kim tuyến phác họa nên một hoa văn kỳ quái.
Nếu nhìn chăm chú vào hoa văn trên trường bào sẽ có cảm giác khó mà tự kiềm chế, giống như nó ẩn chứa cảnh đẹp cực hạn, cực kỳ quỷ dị.
Tần Tang chưa từng gặp qua người này, nhưng hắn từng nghe qua Đại Vu Chúc tiếng tăm lẫy lừng.
Huống hồ, uy áp đáng sợ phát ra trên người bà lão cũng đủ để chứng minh thân phận của bà ta!
Nguyên Anh hậu kỳ, là một trong những cao thủ đứng đầu Thương Lãng Hải!
-Vu Chúc đại nhân!
Nam tử họ Địch nghẹn ngào hô lên, trông hắn như đang đi hành hương.
Không ngờ Đại Vu Chúc cũng không liếc mắt nhìn bọn họ lấy một lần, dưới chân điểm nhẹ rồi bay lên, không nhiễm một chút khói lửa nào, trường bào tung bay, kim tuyến bên trên bay ra ngoài như vật sống, bện thành một đôi cánh vàng ở sau lưng nàng.
Giờ khắc này, thân thể của Đại Vu Chúc như một con bướm, dáng dấp cực kỳ xinh đẹp.