Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 1156 - Chương 1156: Không Thể Duy Trì Lâu Hơn

Chương 1156: Không Thể Duy Trì Lâu Hơn Chương 1156: Không Thể Duy Trì Lâu Hơn

Đúng lúc này, Truyền Tống Trận lại đột nhiên sáng lên lần nữa, sau đó lại có một nam tử trung niên mặt chữ Điền đi ra từ bên trong.

Người này có gương mặt kiên nghị, khí thế cũng không yếu hơn Đại Vu Chúc, trên người hắn có một luồng sáng vờn quanh. Đôi mắt hổ đảo qua, nhìn thẳng vào Đại Vu Chúc đang mở rộng hai cánh.

Trong nháy mắt Tần Tang nhìn thấy luồng sáng kia thì lập tức có một cảm giác quen thuộc nảy lên trong lòng.

Bên trong luồng sáng cuồn cuộn màu máu, giống như đang giam cầm vô số ác quỷ cười khặc khặc đầy quái dị, chỉ chực chờ cắn nuốt tinh thần của bọn họ.

-Thái Âm Thiên Quỷ Thần Quang! Hắn chính là Ma Chủ!

Tần Tang sợ hãi, không ngờ lại cùng lúc gặp được Ma Chủ và Đại Vu Chúc, hơn nữa còn gặp được ngay thời điểm bọn họ vừa định bước vào Truyền Tống Trận.

-Để đồ ở lại!

Vẻ mặt Ma Chủ âm trầm, nhìn chằm chặp vào Đại Vu Chúc, đột nhiên ra tay.

Thái Âm Thiên Quỷ Thần Quang hóa thành tia sáng bắn ra, uy thế không gì sánh được, mênh mông cuồn cuộn tuôn ra như sóng ngoài biển khơi.

Ma khí trong Thần Quang bùng nổ, đám quỷ quái biểu cảm dữ tợn, phát ra tiếng oán trách như cướp lấy linh hồn người khác.

Trong lúc nhất thời, trong hư không dường như có vạn quỷ cùng khóc, hóa thành Địa Ngục Cửu U, khiến người ta khiếp sợ.

Luồng sáng giáng từ trên trời xuống, đâm thẳng vào Đại Vu Chúc.

-Bảo vật trong Thất Sát điện đều không có chủ, đạo hữu quả không thẹn với cái tên Ma Chủ, đúng là ngang ngược. Ngay cả điều đó cũng không biết mà đã ra tay chiếm đoạt!

Khóe miệng Đại Vu Chúc nhếch lên thành một nụ cười châm chọc, trong hư không vang lên tiếng cười như tiếng chuông bạc, sau đó đôi cánh sau lưng nàng vỗ mạnh, vầng sáng màu vàng rực rỡ quanh người biến thành một vùng biển sáng vàng.

Mắt thấy luồng sáng sẽ va chạm với Đại Vu Chúc.

Trên mặt Tần Tang lộ ra vẻ hoảng sợ, quát to một tiếng:

-Không ổn rồi!

Trên người hắn bỗng lóe lên độn quang hai màu hồng bạch, đúng là Cửu Long Thiên Liễn Phù và Kiếm Khí Lôi Âm, bóng dáng "soạt" một tiếng đã phóng đi hơn mười trượng, điên cuồng chạy trối chết chứ không dám quay đầu lại.

Thanh thế khi tổ sư Nguyên Anh giao đấu khủng bố cỡ nào, Tần Tang đã từng được chứng kiến ở Tiểu Hàn Vực.

Huống chi ở Tiểu Hàn Vực còn không có sự tồn tại đáng sợ như Nguyên Anh hậu kỳ.

Cho dù chỉ bị dư âm khi chiến đấu lan đến, bọn họ vẫn sẽ không còn một chút khả năng may mắn nào, không hề có sức chống cự, ở lại chỗ này chắc chắn chỉ còn đường chết.

Đại Vu Chúc và Ma Chủ giao thủ thì tuyệt đối sẽ không để ý đến sự sống chết của một con kiến.

Phản ứng của những người khác cũng không chậm hơn Tần Tang bao nhiêu.

Nữ Tư tế họ Ân lấy ra một cái phi toa rồi hóa thành một tia sáng bạc, chỉ chậm hơn Tần Tang một bước nhưng tốc độ lại thua xa Tần Tang.

Nam tử họ Địch vốn còn đang hành hương, tựa như trông thấy thần linh, nhưng sau khi thấy một màn như vậy thì lập tức nhận ra sự thật, sợ đến mức đổ một thân mồ hôi lạnh.

Hắn dùng sức vỗ lên đan điền, trên người bỗng nhiên hiện ra một cái bóng côn trùng có tám cánh, mang theo hắn chạy trối chết về một hướng khác.

Ngay tại thời điểm bọn họ đang điên cuồng chạy thoát thân.

Thái Âm Thiên Quỷ Thần Quang vọt vào trong ánh sáng vàng tựa như sao băng rơi vào biển cả.

Không một gợn sóng, không một vụ nổ, trong hư không hoàn toàn yên tĩnh, thời gian giống như bị ngưng đọng.

Ngay sau đó.

Biển sáng vàng sụp đổ.

Thái Âm Thiên Quỷ Thần Quang đứt thành từng đoạn nhỏ, ma khí bên trong bị tiêu trừ, ác quỷ phát ra tiếng hét trong im lặng, thân thể vỡ vụn.

Ngay sau đó, một đợt dao động đáng sợ đột nhiên bùng nổ ở trung tâm của cú va chạm, hơn nữa còn lan tràn ra với tốc độ kinh người.

Ánh sáng vàng tản đi, bóng dáng của Đại Vu Chúc khẽ run lên, trên người không có miệng vết thương nào, trường bào trên người vẫn hoàn hảo, chỉ có đôi cánh sau lưng trông vô cùng ảm đạm. Chân nguyên trên người Đại Vu Chúc bắt đầu khởi động, sau đó đôi cánh vàng lại khôi phục màu sắc rực rỡ, nhẹ nhàng vỗ rồi mang theo Đại Vu Chúc nhanh chóng bay đi.

Ma Chủ lạnh lùng hừ một tiếng, ma khí trong lòng bàn tay bắt đầu khởi động rồi hoa thành một thanh trường đao màu đen, hắn bổ ra một đường đao phá vỡ một thông đạo, sau đó bóng người lóa lên, đuổi sát theo sau.

Hai người trước sau đều biến mất.

Từ đầu đến cuối, bọn họ cũng chưa từng liếc mắt nhìn người bên cạnh.

Bọn Tần Tang đang không ngừng kêu khổ.

Không ngoài dự tính, dư âm của trận chiến bùng nổ, từng mảng ánh sáng vàng trộn lẫn với ma khí, dùng tốc độ kinh người đánh úp tới.

Trong năm người bọn họ, tu sĩ họ Ngô vốn đang điều khiển một lá chắn nhỏ, nhưng tại thời điểm mấu chốt lại vì động tác chậm nhịp mà bị dư âm bao phủ, chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết đã không còn một mảng xương.

Bao gồm pháp bảo và lá chắn nhỏ với lực phòng ngự không tồi cũng chẳng thấy bóng dáng.

Người vừa nãy vẫn còn nói chuyện với bọn họ, bị hai vị đại năng giao thủ vạ lây, cứ lặng yên không một tiếng động mà chết đi.

Tất cả mọi người đều sởn gai ốc.

Tần Tang bay một mạch ra thật xa, sau lưng vẫn còn ớn lạnh không cách nào xua đi được, vừa quay đầu lại là thấy dư âm vẫn còn lan tràn, uy lực đã yếu hơn ban đầu rất nhiều, nhưng tốc độ vẫn khiến người ta kinh ngạc như trước.

Cứ tiếp tục như vậy, hắn hoàn toàn không thể chạy ra khỏi phạm vi của dư âm.

Đồng thời, hắn cũng thấy được lão phụ nhân đằng sau đã sắp bị dư âm đuổi kịp, đang mang vẻ mặt hoảng sợ nhìn hắn, ánh mắt như đang cầu cứu.

Bùa lực trên người bà đã trở nên cực kỳ mỏng manh, hiển nhiên không thể duy trì lâu hơn.
Bình Luận (0)
Comment