Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 1157 - Chương 1157: Tầng Thứ Bảy

Chương 1157: Tầng Thứ Bảy Chương 1157: Tầng Thứ Bảy

Trong lòng Tần Tang bỗng nhiên nặng nề hẳn, sau đó vậy mà hắn lại dừng lại tại chỗ, xoay người về phía lão phụ nhân, tiếp theo hình cái vòng trên tay chợt lóe, Song Đầu Hống nhảy ra từ chính giữa.

Vẻ mặt của lão phụ nhân đầy vui mừng và cảm kích.

-Liên thủ ngăn cản dư âm!

Tần Tang trầm giọng nói một câu rồi sử dụng Thập Phương Diêm La Phiên.

Lúc nãy, bất cứ lúc nào cảm thấy không ổn, hắn sẽ lấy Ma Phiên ra.

Hắn cũng là vì tự cứu lấy mình, dư âm quá nhanh, nếu đã trốn không thoát thì không bằng cứ bình tĩnh ứng phó, nhiều hơn một người thì nhiều thêm một phần sức, hy vọng cũng lớn hơn một chút.

Huống chi tu vi của lão phụ nhân cũng không kém, lại có pháp bảo am hiểu phòng ngự.

Song Đầu Hống cảm ứng được khí tức của dư âm, lông toàn thân đều dựng đứng lên, ánh mắt đầy căm giận trợn trừng nhìn Tần Tang, sau đó hơi cúi đầu xuống, đôi mắt dựng thẳng bắn ra ánh sáng xanh, hình thành một luồng gió bão rồi nhanh chóng nén vào bên trong, hóa thành một mặt phẳng có dạng như tấm chắn.

Lão phụ nhân đáp xuống bên cạnh bọn họ, thở hổn hển, hiểu được ý đồ của Tần Tang nên vội vàng thôi động gương đồng, lúc này không phải thời điểm để tiếc rẻ pháp bảo, bà chỉ có thể dùng pháp bảo bản thể che chắn phía trước.

Trong lúc nhất thời, ba tầng lá chắn gương đồng, ma hỏa và lá chắn gió đã thành hình.

Dư âm đã đến.

Bóng dáng hai người một thú bị bao phủ.

"Răng rắc!"

"Rầm! Rầm!"

Ba tiếng liên tiếp, ba tầng lá chắn đều theo tiếng mà vỡ tan.

Cho dù là gương đồng am hiểu phòng ngự nhất cũng không thể may mắn thoát khỏi, sau khi bị đánh sâu vào, ở giữa rõ ràng đã xuất hiện một vết nứt tách nó làm đôi, không biết còn hồi phục lại được không.

Hai mắt Tần Tang tối sầm, toàn thân đau nhức, chỉ cảm thấy như bị một ngọn núi đâm sầm vào, chân nguyên trong cơ thể điên cuồng tháo chạy, vầng sáng hộ thể gần như sắp bị dập tắt.

Từng mảng nhỏ ánh sáng vàng sắc bén như đao, ma khí lại có sức ăn mòn đáng sợ.

Tần Tang theo tiếng bay ra bên ngoài, Song Đầu Hống và lão phu nhân bên cạnh cũng đã biến mất.

Có điều lúc này Tần Tang cũng an tâm không ít, ba người bọn họ liên thủ, cuối cùng cũng chặn được một sóng dư âm đánh vào, tuy rằng không tránh khỏi bị thương, nhưng ít nhất đã không chết trong này.

Giãy dụa trong hồi gian nan, dư âm rốt cuộc cũng dần tiêu tan.

Sắc mặt Tần Tang tái nhợt, đứng vững trong hư không, thấy được bóng dáng của Song Đầu Hống và lão phu nhân cách đó không xa.

Dáng vẻ của Song Đầu Hống khiến người ta buồn cười, lông trên người chỗ này thiếu một mảng, chỗ kia mất một dúm, lông trên đuôi đã trụi sạch, có điều vẫn còn khỏe mạnh hoạt bát.

Nhận thấy ánh mắt của Tần Tang, Song Đầu Hống rống giận vài tiếng với Tần Tang, trở về trong Hỗn Nguyên Đồng Tâm Hoàn để chữa thương.

Trong tay lão phu nhân cầm gương đồng đã vỡ thành hai nửa, ánh mắt tối sầm, ngơ ngác đứng ở đó không biết đang nghĩ gì.

Tần Tang nhìn quanh bốn phía, ánh sáng vàng và ma khí tràn ngập trong hư không đang nhanh chóng tan đi.

Hắn tìm kiếm bóng dáng của những người khác, không thấy nữ tu họ Ân kia đâu.

Nhưng đằng xa ở một hướng khác, trong sóng dư âm có điểm sáng bạc lóng lánh, cuối cùng lộ ra bóng dáng của nam tử họ Địch, hắn vậy mà vẫn còn sống, cũng vô cùng chật vật.

-Tô đạo hữu, ngươi đi đâu vậy?

Tần Tang chú ý thấy lão phu nhân đứng ngơ ngác một hồi nhưng lại xoay người đi trở về, sinh lòng kinh ngạc, lên tiếng hỏi.

Lão phu nhân cười khổ một tiếng, khàn giọng nói:

-Lão thân đã chuẩn bị vì chuyện này nhiều năm, hao phí không biết bao nhiêu tâm huyết để chuẩn bị hai món bảo vật, chỉ dùng để ứng phó với nguy hiểm nơi đó, vốn hy vọng không nhỏ nhưng đều bị nơi đây hủy hoại hầu như không còn gì, cho dù đi vào đó cũng không có ích gì mà lại uổng phí tính mạng. May mắn thọ nguyên của lão thân còn đủ, có thể chống đỡ đến lần tiếp theo Thất Sát điện mở ra. Lão thân đi trước một bước, chúc Tần đạo hữu có thể thỏa mãn niềm mong muốn.

Tần Tang im lặng không nói gì.

Bảo vật đã ở ngay phía trước, chỉ kém một bước vào cửa.

Chuyện ngoài ý muốn này dù là ai cũng không muốn gặp.

Đổi lại là hắn, gặp phải việc thay đổi chóng lên chóng xuống thế này cũng không biết nên nói gì.

Lão phu nhân vừa muốn nhích người, không ngờ Truyền Tống Trận lại sáng lên lúc này.

Đại Vu Chúc và Ma Chủ giao đấu ngay trên bãi đã bên cạnh, cũng không sợ hủy diệt Truyền Tống Trận.

Trên thực tế, khi dư âm đánh sâu vào, trên bãi đá lập tức có ánh sáng xanh lóe lên, ngăn chặn kín kẽ dư âm ở bên ngoài. Hai vị tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ so đấu nhưng lại không mảy may gây hư tổn cho bãi đá.

Truyền Tống Trận đương nhiên cũng bình yên vô sự.

Thấy Truyền Tống Trận lại phát sáng, đám người Tần Tang đều khiếp sợ không thôi, giống như chim sợ ná, không chút nghĩ ngợi đã vội vàng bay ngược lại.

Sau đó đã thấy hơn mười bóng dáng liên tục đi ra từ bên trong.

Những người này có khí tức gần với Đại Vu Chúc và Ma Chủ, vậy mà đều là Nguyên Anh tổ sư!

Trong số bọn họ có Vu tộc cũng có Nhân tộc, sau khi đi ra khỏi Truyền Tống Trận, có người giao đấu, cũng có người lập tức khởi động độn quang truy đuổi theo sau.

Chờ những người này hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn, đám Tần Tang mới chậm rãi thở phào.

-Không biết Nguyên Anh hai tộc tìm được bảo vật gì ở trên đó rồi mà lại trực tiếp trở mặt tranh giành, chẳng lẽ Tô đạo hữu không muốn đi lên nhìn thử? Nói không chừng lại có cơ duyên.

Tần Tang xoay người hỏi.

Lão phu nhân lắc đầu, cáo biệt với Tần Tang rồi dứt khoát rời đi.

Tần Tang không gặp phải tổ sư Nguyên Anh nào khác, một mình điều khiển độn quang bay về phía Truyền Tống Trận.

Ngay lúc hắn muốn bước lên Truyền Tống Trận thì nghe thấy phía sau có người hô lên, nam tử họ Địch muốn hắn đồng hành nhưng Tần Tang lại không có ý muốn hợp tác, chỉ gật đầu với nam tử họ Địch rồi bước lên Truyền Tống Trận, truyền tống rời đi.

Nam tử họ Địch lắc mình đi vào bãi đá bên cạnh, nhíu mày nhìn Truyền Tống Trận trống rỗng, cuối cùng lắc đầu, đi tới.
Bình Luận (0)
Comment