Chương 1158: Không Khí Trầm Lặng
Chương 1158: Không Khí Trầm Lặng
Tầng thứ bảy Thiên Tháp.
Là tầng cao nhất mà tu sĩ Thương Lãng Hải có thể đến được.
Có thể khẳng định, Thiên Tháp cao như vậy, bên trong chắc chắn không chỉ có bảy tầng mà còn có những tầng cao hơn.
Nhưng nhiều năm qua, không biết đã bao nhiêu Nguyên Anh tổ sư tiến vào, tìm kiếm khắp nơi trong tầng thứ bảy vẫn không thể tìm được thông đạo hoặc Truyền Tống Trận dẫn đến tầng cao hơn.
Chính vì như thế, xác ướp cổ giáng từ trên trời xuống ở đỉnh Thiên Tháp mới gây chấn động lớn như thế.
Có người cảm thấy tìm được xác ướp cổ thì sẽ có thể hiểu rõ bí mật của Thiên Tháp, thậm chí còn có thể đạt được chí bảo cổ tu.
Sáu tầng trước đó có thể xem như nơi thí luyện của Trúc Cơ kỳ và Kết Đan kỳ, nói theo lẽ thường thì tầng thứ bảy hẳn là có Khôi Lỗi địch nổi Nguyên Anh tổ sư.
Nhưng sự thật lại không phải như thế.
Cảnh tượng trên tầng thứ bảy hoàn toàn khác với sáu tầng trước đó.
Tần Tang đi ra khỏi Truyền Tống Trận, cảnh giác quan sát bốn phía, phát hiện không có những Nguyên Anh tổ sư khác giao chiến ở gần đó, vẻ mặt cũng thả lỏng hơn, bắt đầu đánh giá xung quanh.
Tầng thứ bảy cũng là một không gian đã bị đánh tan tành.
Nhưng nơi này không phải là phế tích của điện thờ cổ xưa bằng gạch đá, mà là nhiều hòn đảo nhỏ giống như một những mảng núi vỡ, lẳng lặng trôi nổi trong hư không, hơn nữa vẫn không nhúc nhích.
Sở dĩ nói là những mảng núi vỡ là vì có thể nhìn thấy rõ ràng có một vài mảng là một bộ phận của vách núi, cũng có một vài phiến rừng trơ trọi, trên các mảng nhỏ phần lớn đều có thềm đá nối liền từ trên xuống dưới.
Thềm đá có thể ghép lại với nhau, có thể thấy trước kia là một thể.
Những mảng nhỏ đó cũng không hoàn toàn bày ra trong này, trên dưới trái phải của Tần Tang đều có, lớn nhỏ không đồng đều.
Cổ tu sĩ có thể đưa một tòa đón Thiên Thần Phong phong ấn vào Thiên Tháp!
Tần Tang khó có thể tưởng tượng ra tu vi cao cỡ nào mới có thể làm được chuyện này.
Những mảng núi nhỏ phần lớn đều là núi đá hoặc rừng cây lẻ loi, không có gì kỳ lạ, chỉ là một số ít có thể nhìn ra sự khác biệt.
Có nơi lấp lánh ánh sáng của cấm chế, có điện thờ cổ che giấu trong núi rừng, có vách núi tách đôi lộ ra động phủ của cổ tu sĩ, khắp nơi tản ra vẻ thần bí khiến lòng người muốn hướng đến, nhưng đồng thời cũng có nguy hiểm khó lường ẩn giấu trong đó.
Tần Tang lấy Phong Thủy Đồ mà hắn đã mua từ lâu ra, là loại chi tiết tỉ mỉ chi tiết nhất hắn có thể mua được, tốn một khoảng tiền lớn.
Không gian ở tầng thứ bảy cố định không thay đổi, Phong Thủy Đồ có tác dụng.
Đánh dấu trên Phong Thủy Đồ rất ít, hơn nữa miêu tả cũng không liên quan gì đến bảo vật.
Tu sĩ có gan tiến vào Thiên Tháp thăm dò, hơn nữa còn có thu hoạch chỉ là số ít, cùng với đó thì bí mật cũng rất hiếm khi truyền ra ngoài, Tần Tang chỉ có thể tự mình thăm dò.
Nhưng có một chỗ được đánh dấu rất rõ ràng, chính là cái sơn cốc đó.
Nghe nói nơi này đã được những Nguyên Anh tổ sư công nhận là nơi có khả năng ẩn giấu Truyền Tống Trận để tiến lên tầng cao hơn của Thiên Tháp nhất, nhưng chưa ai đi vào nghiệm chứng cả.
Không phải là không làm, mà thật sự không thể làm được.
Nơi đầu tiên Tần Tang lựa chọn chính là chỗ đó.
Đám người Đại Vu Chúc đã rời đi, hắn có thể yên tâm mạnh dạn đi qua nghiệm chứng, xem "Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương" có mở cửa vào cho hắn giống như lúc ở Tử Vi Cung hay không.
Tần Tang cất Phong Thủy Đồ vào, thân người vọt lên.
Tần Tang nhảy ra từ giữa những mảng vỡ của ngọn núi.
Mục tiêu của hắn là sơn cốc, trên đường khi đi ngang qua những chỗ bí ẩn thì thỉnh thoảng thôi động kiếm khí thăm dò, nhưng cũng như đá chìm đáy biển.
Không gian tầng thứ bảy giống như không có điểm cuối, chỗ nào cũng có mảng núi vỡ.
Tần Tang toàn lực bay đi, không biết vượt qua bao nhiêu mảng nhỏ, cuối cùng cũng đến gần sơn cốc kia.
Đúng lúc này, bóng dáng của hắn đột nhiên ngừng lại, độn quang bỗng đứt đoạn, rơi xuống một mảng rừng cây cách đó không xa, cau mày nhìn về phía sơn cốc.
Vừa nãy, phía trước sơn cốc có bóng người chợt thoáng qua, hơn nữa hình như không chỉ có một cái.
Khó trách dọc đường đi đến đây, một bóng người cũng không nhìn thấy.
Chẳng lẽ tu sĩ trước kia xông vào Thiên Tháp bây giờ đều hội tụ trong sơn cốc?
Tần Tang như nghĩ đến cái gì đó, nghi ngờ rằng đại chiến giữa Ma Chủ và Đại Vu Chúc bắt đầu từ sơn cốc, cho nên sau khi bọn họ rời đi thì những người này đều tụ tập ở đây, muốn kiếm chác đồ thừa.
Đại Vu Chúc đã tìm được bảo vật nào đó trong sơn cốc, đây là chuyện trước giờ chưa từng có.
Bên trong sơn cốc có thể có ẩn giấu Truyền Tống Trận tiến vào tầng cao hơn, có liên quan đến bảo vật để lại của cổ tu, Ma Chủ đuổi theo không buông, xem ra không chỉ vì nguyên nhân tranh chấp giữa hai tộc.
Gần đây Vu tộc cũng có thu hoạch, chẳng lẽ là chiếm được sách cổ gì đó nến biết được bí ẩn trong Thất Sát điện?
Tần Tang quan sát trong chốc lát, xác định trong sơn cốc lúc này không có Nguyên Anh tổ sư, cũng không kiềm chế nữa mà hóa thành một tia độn quang bay ra khỏi rừng cây, tiến thẳng đến sơn cốc.
Sơn cốc rất lớn.
Trong tất cả những mảng vỡ mà Tần Tang gặp qua lúc trước thì đây là mảng lớn nhất.
Trên mảng núi vỡ bao gồm cả sơn cốc hoàn chỉnh.
Độn quang dừng lại ở cửa vào sơn cốc, đập vào tầm mắt là núi rừng xanh um tràn trề sức sống hai bên sơn cốc.
Con suối trong sơn cốc đã sắp khô cạn, núi rừng hai bên vẫn cực kỳ tươi tốt, nhưng nơi này không có gió, lá cây đứng yên không nhúc nhích, khắp núi rừng cho người ta cảm giác vô cùng quái dị, không khí trầm lặng hoàn toàn trái ngược với màu xanh choáng hết tầm nhìn.