Chương 1159: Đám Tơ Đen
Chương 1159: Đám Tơ Đen
Loại cảm giác này giống hệt như mấy tầng dưới.
Lúc này, có tu sĩ đang bận rộn, trắng trợn tìm kiếm thứ gì đó trong sơn cốc.
Bọn họ chú ý tới Tần Tang đang đến, nhưng chỉ ngẩng đầu liếc mắt nhìn rồi không hề để ý nữa.
Có điều, nhìn vẻ mặt của bọn họ thì hẳn là chưa tìm được thứ gì có ích cả.
Cây cối đổ rạp, nơi nào cũng có dấu vết hỗn loạn, đủ để chứng minh rằng trong sơn cốc đã từng diễn ra một trận chiến dữ dội, nếu hắn đoán không lầm thì Nguyên Anh hai tộc chắc chắn đã từng đại chiến trong này.
Thế nhưng muốn tìm ra manh mối từ trong những dấu vết này lại không khác gì mò kim đáy bể.
Tần Tang đứng ở lối vào nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn chằm chằm vào bên trong sơn cốc.
Nơi đó bị một bóng đen bao phủ, giống như động tối bình thường.
Nhìn kỹ có thể phát hiện, bóng đen này thật ra đã được tạo thành từ một đám sợi tơ màu đen chằng chịt, đan xen ngang dọc, thoạt trông vô cùng hỗn loạn, sợi tơ đen bắt đầu bắn ra từ trên vách núi đá.
Loại sợi tơ đen này mảnh như dây đàn, hơn nữa cũng không phải là vật hữu hình. Chúng nó lơ lửng ở đó, không hề nhúc nhích, bởi vì số lượng quá nhiều mà mới nhìn thoáng qua còn tưởng rằng là một bóng đen.
Sợi tơ nhìn như nhẹ nhàng lại cực kỳ nguy hiểm, các tu sĩ tìm kiếm trong sơn cốc không ai dám đến gần nơi đó.
Nghe nói có một vài vị Nguyên Anh tổ sư đã mất mạng vì thứ này, cuối cùng đến xương cũng không còn.
Nhiều năm qua, không có bất kỳ kẻ nào thành công xông vào.
Trên vách đá bên cạnh đám sợi tơ cũng phủ kín những vết đao, vết kiếm và vô số lỗ thủng lộn xộn, nhưng phần lớn đã cũ, có thể thấy được khi Đại Vu Chúc và Ma Chủ giao đấu cũng còn kiêng dè trong lòng, không dám kinh động sợi tơ.
-Đại Vu Chúc chiếm được bảo vật gì nhỉ? Dưới tầm mắt nhiều người ở đây làm sao mới tiến hành nghiệm chứng được đây?
Tần Tang nhíu mày nhăn mặt, lắc đầu không biết làm sao, lắc mình lướt vào.
Hắn đi qua đáy cốc, thả thân thức ra, tìm kiếm khắp nơi không chút cố kỵ, những người khác cũng làm như vậy.
Thế nhưng điều kỳ lạ là ngoại trừ dấu vết chiến đấu, bọn họ không phát hiện ra cái gì khác.
Bảo vật không thể tự nhiên mà trưng ra bên ngoài, nếu không đã sớm bị lấy đi rồi.
Nếu Đại Vu Chúc lấy được bảo vật, chắc chắn đã khám phá ra bí mật rồi.
Lúc này, Tần Tang nghe thấy cuộc trò chuyện giữa các tu sĩ khác.
-Các ngươi nói xem, có khi nào là vốn không có bí cảnh cổ điện gì đó hay không? Đại Vu Chúc cũng không phải là đã xông vào bên trong sơn cốc rồi lấy bảo vật từ trong đó ra, đúng không?
Một tu sĩ cực khổ tìm kiếm nhưng không có kết quả, bỗng đứng thẳng dậy rồi nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong sơn cốc, nói ra nghi ngờ.
Những người khác cũng nhìn về nơi đó.
Một đám tơ đen lẳng lặng lơ lửng, dừng như ngay cả ánh sáng cũng có thể cắn nuốt, khiến người ta khiếp sợ.
-Không phải nói là nơi này có ẩn giấu Truyền Tống Trận lên tầng cao hơn sao? Chẳng lẽ trước đó đều đã đoán sai, nơi này không có Truyền Tống Trận mà là nơi cất chứa bảo vật? Chẳng qua Thất Sát điện đã mở ra nhiều lần như vậy rồi, chưa một ai có thể đi vào, trong số tiền bối của Nhân tộc chúng ta liên tục xuất hiện người tài, không hiếm người có tu vi không thua kém gì Đại Vu Chúc mà vẫn bó tay không có cách nào. Chẳng lẽ Đại Vu Chúc mạnh dữ vậy, còn ngăn được uy lực của sợi tơ đen?
Có người cất giọng nghi ngờ nói.
Có người khác lại nói:
-Tất cả cũng không phải là đồn đãi, Vu tộc tự tiện khiêu khích, không e ngại mà phát động chiến tranh, chính là vì Thất Sát điện mà đến. Nhất định là bọn họ đã biết gì đó mới dám được ăn cả ngã về không như vậy. Huống hồ Vu tộc có nhiều vu thuật quỷ dị được truyền thừa lâu đời, có vài chuyện chúng ta khó mà giải thích dược, có biện pháp đối phó với đám tơ đen cũng không kỳ lạ. Có điều, nếu nơi này thật sự có cất giấu chí bảo của cổ tu Nhân tộc, lại bị Vu tộc nhanh chân đến trước, không biết tiền bối này có cam lòng hay không thôi.
-Thương Lãng Hải lại nổi sóng gió rồi!
Người nọ than nhẹ.
Khi nói chuyện, một vài tu sĩ bay vụt qua, đứng lẻ tẻ phía trước đám tơ đen, trong mắt ngầm chứa vẻ hoảng sợ, không dám vượt qua giới hạn.
Không ai nhìn ra bên trong có huyền cơ gì.
Có người không cam lòng, vẫn tiếp tục tìm kiếm, cũng có người yên lặng lui ra ngoài.
Ánh mắt Tần Tang rất sắc bén, vừa tìm kiếm vừa nghe bọn họ bàn tán.
Hắn gọi Ô Mộc kiếm ra, giả vờ như đang dọn dẹp đống lộn xộn, thật ra là đang thôi động kiếm khí dò xét khắp nơi.
Nhìn từ bên ngoài, vách núi Đại Nhật trong Tử Vi Cung cũng không có gì khác với những chỗ khác, nhưng bên trong lại cất giấu đường kiếm và Truyền Tống Trận, hơn nữa chỉ có kiếm khí độc đáo của "Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương" mới có thể mở ra.
Hắn chỉ có thể gửi gắm hy vọng trên nó.
Cuối cùng, Tần Tang cũng giống như những người khác, vẫn không thu hoạch được gì.
Hắn đi vào chỗ sâu trong sơn cốc, cảm thấy rất khó giải quyết.
-Chẳng lẽ phải thử hết một lượt tất cả những mảnh núi vỡ sao? Trong thời gian ngắn như vậy, hoàn toàn không thể nào hoàn thành được.
Tần Tang tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhìn đám tơ đen đan xen chi chít trước mặt.
Với tu vi của hắn, đi vào đó chỉ có một con đường chết.
Bản thân đám tơ này với kiếm khí hẳn là không liên quan gì với nhau, Ô Mộc kiếm và Sát Phù đều không có động tĩnh.
Tần Tang không cam lòng rời đi như vậy, tầm mắt di chuyển, bắt đầu đánh giá vách núi hai bên từ trên xuống dưới.
Trên vách núi phủ đầy những vết tích, vài vết kiếm thậm chí là do cổ tu sĩ để lại từ vô số năm trước, trải qua năm dài tháng rộng lại hiện ra trước mặt người thời nay.
Đột nhiên, ánh mắt của Tần Tang bỗng trở nên chăm chú, nhìn chằm chặp vào một vết kiếm.
Vết kiếm này nằm ngay bên cạnh phạm vi của đám tơ đen, vị trí bị che khuất, hơn nữa lại cực kỳ nhỏ bé, rất khó để phát hiện!