Chương 1160: Chỉ Dẫn
Chương 1160: Chỉ Dẫn
Giữa nhiều vết kiếm như vậy, một vết này dù không bắt mắt nhất nhưng lại đặc biệt nhất!
Nhìn thấy vết kiếm, trong lòng Tần Tang bỗng nảy lên sự sợ hãi.
Hắn cố chấp nhìn chằm chằm vào vết kiếm này, gượng ép áp chế gợn sóng trong lòng, bình tĩnh xoay người nhìn sang mấy tu sĩ đang tìm kiếm ở phía sau, thấy không ai chú ý đến nơi này mới giả vờ như cũng đang lần mò khắp nơi, tầm mắt lại nhìn thẳng vào vết kiếm.
Vết kiếm trên vách đá đan xen chồng chéo, nhiều không đếm xuể, đây chỉ là một vết trong số đó, hơn nữa còn có thể nhìn ra là mới được để lại gần đây.
Vết kiếm này rất đặc biệt, ẩn chứa kiếm ý đặc thù. Trong nháy mắt Tần Tang nhìn thấy vết kiếm đã lập tức có một loại cảm giác quen thuộc bỗng nhiên nảy sinh, trong Ô Mộc kiếm có một tấm Sát Phù đang run lên, dường như cảm ứng được cái gì đó.
Điều khiến hắn khiếp sợ là đây.
Tấm Sát Phù này không phải đến từ chính năm tấm trước đó trong Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương, mà tấm Sát Phù chưa thành hình kia chính là tấm thứ sáu do Thanh Trúc tiền bối tự nghĩ ra!
Chỉ có người từng tu luyện với tấm Sát Phù này mới chú ý đến điểm khác biệt trong đó.
Vẻ mặt Tần Tang đầy kinh ngạc.
Trừ khi Thanh Trúc tiền bối lại nhận đồ đệ, nếu không cả Thương Lãng Hải chỉ có hai người bọn họ từng tu luyện công pháp này.
Hắn mãi vẫn chưa hỏi thăm được tung tích của Thanh Trúc tiền bối, còn tưởng rằng tiền bối đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Bây giờ hắn mới biết Thanh Trúc tiền bối không chết, mà còn để lại vết kiếm ở trong này!
Là để lại trong lúc vô tình, hay là còn có ý nghĩ sâu xa nào đó?
Có thể khẳng định, nếu Thanh Trúc tiền bối còn sống, chắc chắn sẽ không buông bỏ việc tìm kiếm đường trở về, đến Thất Sát điện và Thiên Tháp cũng là bình thường.
Thanh Trúc tiền bối ở Tiểu Hàn Vực có bạn cũ, còn có cả kẻ thù huyết hải thâm cừu.
Nhưng rốt cuộc vì sao Thanh Trúc tiền bối vẫn chưa trở về, là vì không tìm được Truyền Tống Trận hay là gặp phải chuyện gì đó, lại chưa thể biết được.
Vết kiếm này có lẽ sẽ tháo bỏ nghi ngờ của hắn.
Tần Tang liên tục chờ đợi đến khi người cuối cùng rời đi.
Cực khổ tìm kiếm đã lâu nhưng không thu hoạch được gì.
Tất cả mọi người đều tin vào cách nói của người vừa nãy, cảm thấy Đại Vu Chúc chắc chắn đã lấy được bảo vật trong sơn cốc rồi, không còn hy vọng gì, cũng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở chỗ này.
Tần Tang ung dung tìm kiếm khắp nơi, không tìm được vết kiếm thứ hai tương tự vậy.
Xác định tất cả mọi người đều đã đi xa, Tần Tang quay về trước vách núi, trầm ngâm một lát rồi thôi động Ô Mộc kiếm, nhẹ nhàng chém ra một luồng kiếm khí về hướng vết kiếm.
Luồng kiếm khí này rất nhỏ bé, bay đến chỗ vết kiếm.
Vừa nãy Tần Tang đã nhìn kỹ rất lâu vẫn không thể nhìn ra được gì từ vết kiếm, không xác định được là Thanh Trúc tiền bối vô tình để lại hay là có che giấu bí mật gì.
Nghĩ đến một màn ở Tử Vi Cung, hắn quyết định dùng kiếm chém thử một lần.
Hình dạng của kiếm khí hoàn toàn ăn khớp với vết kiếm, lúc rơi xuống trên vết kiếm lại lặng lẽ tan rã.
Vết kiếm không có một chút thay đổi nào.
Đột nhiên, bên cạnh bóng đen xuất hiện một đợt dao động, hơn mười sợi tơ đen đột nhiên bắn ra, bay thẳng tới chỗ Tần Tang với tốc độ đáng sợ.
Những sợi tơ đen này chỉ là một phần nhỏ không đáng kể trong bóng đen nhưng lại khiến Tần Tang sợ hãi, nếu bị sợi tơ đen này bắn trúng, hắn không nghi ngờ gì việc mình sẽ biến thành tổ ong vò vẽ.
"Soạt!"
Bóng dáng của Tần Tang chợt lóe sáng, đột ngột lui về sau hơn mười trượng, hắn nhìn thấy sợi tơ rốt cuộc cũng thu về thì cảm thấy thả lỏng hơn.
Khó trách Đại Vu Chúc và Ma Chủ cũng không dám giao đấu bên cạnh đám tơ, những sợi tơ cảm nhận được sự dao động của chân nguyên, ngay cả tu sĩ rèn luyện ở bên ngoài cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Chờ sợi tơ đen trở về, khôi phục sự ổn định, Tần Tang mới quay lại chỗ cũ, nhìn vết kiếm không có chút thay đổi nào, lâm vào trầm tư.
Hình như hắn chợt nhớ ra cái gì đó, ánh mắt sáng ngời.
Tiếp theo, hai mắt hắn khép hờ, khí chất xuất hiện thay đổi khó hiểu, có sự khác biệt rất nhỏ.
Lúc này tinh thần của hắn đang đắm chìm trong công pháp mà Thanh Trúc tự nghĩ ra.
Tuy rằng hắn tu luyện công pháp này nhưng vẫn chưa bước vào con đường của Thanh Trúc tiền bối, tâm cảnh vẫn chưa bị công pháp ảnh hưởng, vẫn duy trì được ý muốn ban đầu.
Bây giờ hắn chủ động đắm chìm, kết hợp với Sát Phù, lại chém ra một luồng kiếm khí.
Tần Tang vừa bay ngược lại để tránh né sợi tơ, vừa chăm chú nhìn vết kiếm, chỉ thấy trong nháy mắt kiếm khí rơi xuống vết kiếm, quả nhiên vết kiếm có thay đổi chứ không giống như trước.
Trong vết kiếm bỗng nhiên chợt lóe một ánh sáng nhạt, bên trong vách đá lại có một quang cầu mỏng manh hiện lên, nhẹ nhàng bắn ra và vọt về phía Tần Tang.
-Quả nhiên có tác dụng!
Tần Tang thấy thế thì mừng rỡ, đưa tay bắt lấy quang cầu vào trong tay.
Không ngờ quang cầu lại đột nhiên biến mất, Tần Tang thay đổi sắc mặt, nhưng lại lập tức nhận được một tin tức.
Nói đúng hơn thì nó là một chỉ dẫn!
"Hẳn là một mảng nhỏ gần đó!"
Tần Tang xác định nội dung chỉ dẫn, Thanh Trúc tiền bối đúng là bảo hắn đến một mảng vỡ ở đỉnh núi, ngoại trừ cái đó ra thì không còn gì khác.
-Chỉ dẫn mà Thanh Trúc tiền bối để lại là dành riêng cho ta, hay là cho đồ đệ của của hắn?
-Nếu như đặc biệt để lại cho mình ta, vậy ít nhất năm mươi năm trước, khi ta rơi xuống từ Thiên Tháp thì Thanh Trúc tiền bối vẫn còn sống. Đều tới đây bằng một Truyền Tống Trận, biết được chuyện có xác ướp cổ từ trên trời rơi xuống, nhất định hắn đã liên tưởng đến cái gì đó, nói không chừng đang đi tìm ta.