Chương 1161: Chủng Nguyên Ma Thai
Chương 1161: Chủng Nguyên Ma Thai
-Hắn làm như vậy là muốn nói cho ta biết điều gì sao?
-Không thể nhìn ra vết kiếm này được để lại lúc nào, Thanh Trúc tiền bối không chỉ ngụy trang vết kiếm này vô cùng tốt, mà ngay cả Đại Vu Chúc và Ma Chủ cũng chưa phát hiện ra chỉ dẫn được để lại trong này. Đây không phải chỉ có công pháp đặc biệt là làm được, Thanh Trúc tiền bối để lại vết kiếm này khi đang ở tu vi nào?
-Nếu đã đến Kết Anh, vậy vì sao vẫn không có tên tuổi gì?
Ánh mắt Tần Tang lóe lên, trong lòng xuất hiện đủ loại nghi ngờ.
Hắn cảnh giác quan sát xung quanh, sau đó nhún chân một cái rồi bay ra ngoài sơn cốc, tầm mắt đảo qua, lại nhanh chóng bay đi.
Không bao lâu sau, bóng dáng Tần Tang xuất hiện trên một mảng vỡ núi đá.
Hắn nhìn thẳng phía trước, nơi đó có một mảng vỡ nhỏ hơn sơn cốc một vòng.
Đây là một khu vực vô cùng hiểm yếu, trên có một bậc thềm đá uốn lượn nối liền với một tòa điện thờ cổ trong núi.
Điện thờ cổ được xây dựa vào vách đá, đằng sau là vách núi đen, trừ chỗ đó ra thì không còn nơi nào đáng chú ý nữa.
Tòa điện thờ cổ này không có cấm chế bảo vệ, bị hư hỏng nghiêm trọng, cực kỳ rách nát, ngay cả nóc nhà cũng đã sụp xuống hơn nửa, chỉ còn một góc dựa vào vách núi là vẫn còn một phần ngói tàn lung lay treo ở đó.
Không có biển hiệu, trụ rồng hoặc là các loại chữ viết được khắc lên.
Nhìn thoáng qua thì nơi này cũng giống như các mảng vỡ khác, ngay cả cấm chế cổ xưa cũng không có, cho dù có bảo vật thì cũng đã bị cướp đi từ lâu rồi, nhưng theo chỉ dẫn của Thanh Trúc tiền bối thì đúng là nơi này.
Bóng dáng Tần Tang chợt biến mất, lẩn trốn trong chỗ tối, lặng lẽ lướt trên thềm đá, không có cảm giác gì cả, tiếp theo lại bước nhanh về hướng đại điện.
Đại điện rất cao, thông qua số tường sập đổ cũng có thể nhìn ra, trước kia chắc chắn là cực kỳ to lớn.
Hắn đứng trước đại điện, muốn tìm kiếm những vết kiếm khác nhưng không có kết quả, hắn trầm ngâm một lát rồi nhìn thẳng vào vách đá phía sau đại điện.
Đại điện rõ ràng là đã bị phá hủy hoàn toàn, nơi cuối cùng có khả năng nhất chính là vách đá này.
Thanh Trúc tiền bối chỉ dẫn đến đây, sẽ không làm việc không có mục đích.
"Choang!"
Hắn nhanh chóng bay đi bày Cấm Đoạn Linh Trận xung quanh, cùng lúc đó, Ô Mộc kiếm phóng nhanh ra, chém một đường kiếm.
Chỉ thấy khi kiếm khí chém xuống vách đá thì lập tức yên lặng tan biến, bị vách đá cắn nuốt.
Một màn quen thuộc này khiến cho ánh mắt Tần Tang phát sáng, hắn không chút do dự, tiếp tục thôi động Ô Mộc kiếm, từng luồng kiếm khí biến mất trên vách đá, sau đó trên vách đá lại có ánh sáng yếu ớt lóe ra.
Trên vách đá xuất hiện một cửa động đen ngòm.
Tần Tang trong bóng tối kích phát Kim Dao Tỏa hộ thể, lách mình đi tới cửa động phía trước.
Nhưng ngoài ý muốn là cảnh tượng bên trong hoàn toàn khác biệt với Tử Vi Cung. Cũng không phải là đại điện cắm đầy kiếm đá, mà là một hành lang gạch xanh giống như đã từng thấy qua.
Đường đi hành lang cũng lót gạch xanh, trông vô cùng bằng phẳng.
Hành lang rộng lớn kéo dài thẳng tắp vào trong một vùng tăm tối, bên trong không chỉ không có bất kỳ pho tượng, con rối hay tế đàn các loại gì đó, mà ngay cả văn tự và đồ án cũng không thấy.
Tần Tang đứng ở trước cửa hang quan sát, xác định bên trong không có gì kỳ quái, cất bước đi vào.
-Đùng!
Tiếng bước chân vang vọng cả hành lang trống trải.
Tần Tang tiến vào hành lang, đột nhiên có một vật gì đó thoáng qua khoé mắt, hắn lập tức xoay người, nhìn thấy một viên ngọc giản đang nằm ngay ngắn trong một góc hành lang.
Ngọc giản nằm lẻ loi trơ trọi ở đó, trên mặt đất viết mấy dòng chữ đơn giản.
——
Đây là công pháp ta tu tới mức tàn phế, bây giờ không thể tu tiếp.
Thế sự vô thường, sức người không địch lại thiên mệnh.
Than thở! Than thở! Than thở!
——
Cuối cùng còn có bốn chữ: Linh Quy Đảo chủ.
Mặt Tần Tang tràn đầy vẻ kinh ngạc, lấy lại bình tĩnh, nhìn kỹ dấu vết của hàng chữ này.
Người để lại di thư ký tên là Linh Quy Đảo chủ mà không phải Thanh Trúc, điều này làm cho Tần Tang có chút ngoài ý muốn, suy đoán Linh Quy Đảo chủ rất có thể là tên giả của Thanh Trúc tiền bối.
Lưu lại công pháp tặng cho hậu nhân, chỉ đường cho người đến sau, không để cho tâm huyết của mình mai một, đây chính là phong cách của Thanh Trúc tiền bối.
Năm đó ở Tử Vi Cung, thời điểm Thanh Trúc tiền bối bị cường địch truy sát, cũng không quên lưu lại tâm huyết cả đời, khắc sâu hai viên Sát Phù ở bên cạnh Truyền Tống Trận.
Hơn nữa, bút tích này cùng chữ viết trên trụ đá Truyền Tống Trận rõ ràng là xuất phát từ tay một người, người viết dòng chữ này chính là Thanh Trúc tiền bối.
Có điều lần này hình như không có cường địch đuổi giết hắn, chữ viết cực kỳ tinh tế, nét chữ như hoạ mà thành,
Cẩn thận tỉ mỉ, bút pháp hiện rõ sức mạnh to lớn.
Ba chữ than thở thật to, khiến người khác có một cảm giác xúc động không nói lên lời.
Tần Tang bị di thư lây nhiễm, vẻ mặt nặng nề.
Nhìn thấy kiếm ở sơn cốc, hắn hoài nghi Thanh Trúc tiền bối lưu lại chỉ dẫn là để bản thân đi đến đây, hắn không có lựa chọn nào khác, chỉ dựa vào mình hắn thì hy vọng tìm được Truyền Tống Trận là quá xa vời, cho nên quyết định đánh cược một lần.
Tần Tang nghe qua rất nhiều lời đồn liên quan tới Thanh Trúc tiền bối, trong lòng phác hoạ ra một hình tượng, mặc dù không thể thấy được Thanh Trúc tiền bối, nhưng ít nhất xác định rằng hắn là một kiếm tu chân chính có thù báo thù, có oán báo oán.
Nhưng sau khi nhìn thấy bút tích này, hắn cảm giác chính mình hình như hiểu lầm rồi, chỉ dẫn và di thư của Thanh Trúc tiền bối khả năng không phải là cho mình.