Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 1166 - Chương 1166: Đột Phá

Chương 1166: Đột Phá Chương 1166: Đột Phá

Tần Tang trước giờ vẫn luôn không có sư phụ chính thức.

Chỉ điểm cho hắn nhiều nhất chính là Vân Du Tử vừa là bạn vừa là thầy, nhưng sau khi hắn truyền tống đến Thương Lãng Hải, hai người cách xa nhau vạn dặm, mấy chục năm chưa hề gặp lại một lần.

Đặc biệt là về Kiếm Đạo, Tần Tang vẫn luôn một mình tìm hiểu, nào có từng gặp thầy giáo tận chức tận trách như thế?

Mỗi lần đều có thể bắt được điểm yếu nhất của hắn.

Nhờ vào công pháp, Tần Tang tự mình hiểu được Kiếm Khí Lôi Âm, nhưng bởi vì không người chỉ điểm nên quá trình dài đằng đẵng, lĩnh hội Kiếm Quang Phân Hóa luôn tiến triển chậm chạp.

Có điều, quá trình dài dằng dặc chưa hẳn không có chỗ tốt, nếu không có màn vừa rồi, hắn lúc này sẽ không tăng cấp nhanh như vậy.

Hôm nay gặp được danh sư cũng coi là tích tiểu thành đại rồi.

Tần Tang lại lần nữa tiến vào hành lang, mặc dù hắn vẫn chưa khôi phục hoàn toàn.

Đao kiếm không có mắt, những kiếm sĩ kia sẽ không giết hắn nhưng bị thương là khó tránh khỏi, nhất là mấy trận chiến cuối cùng khiến trên người Tần Tang có mấy vết thương do kiếm đâm.

Hắn ăn đan dược, áp chế vết thương, sau đó không hề quay đầu lại mà đi vào.

Đây là cơ hội chỉ có thể gặp không thể cầu, thời gian có hạn, hắn muốn trước khi Thất Sát Điện đóng lại dốc sức học tập một phen.

Một lần nữa đi vào hành lang, vầng sáng xanh quen thuộc giá lâm, kiếm sĩ xuất hiện.

Lần này Tần Tang đã có kinh nghiệm, không nóng lòng đánh bại kiếm sĩ mà là gạt bỏ toàn bộ tạp niệm, quên đi hết thảy, một lòng chiến đấu.

Một lần bị đánh bại, lại một lần trở lại hành lang.

Vết thương trên người Tần Tang càng lúc càng nhiều, hắn làm như không thấy, lau máu tươi đi, ăn đan dược xong lại đâm đầu xông thẳng vào hành lang, như đói như khát hấp thu tất cả.

Cảnh giới Kiếm Đạo của hắn đang thăng cấp nhanh chóng.

Lúc này, hắn xuất kiếm đã không còn cố định với một loại kiếm thuật nữa, có thể tùy theo ý mình, nghĩ nào làm vậy, sử xuất chiếu thức thích hợp nhất, trong Kiếm Đạo miễn cưỡng cũng tính là tiến bộ hơn rồi.

Nếu như hắn nguyện ý dốc lòng nghiên cứu sẽ có cơ hội sáng chế ra kiếm thuật của riêng mình.

Trước kia, hắn chỉ có thể coi Kiếm Khí Lôi Âm là thủ đoạn tấn công bất ngờ, giảm bớt nguy nan, hiện tại lại tăng thêm một tầng, phi kiếm xuất quỷ nhập thần khiến đối thủ mệt mỏi.

Những điều này vẫn chưa khiến Tần Tang mừng rỡ nhất.

Tần Tang có thể cảm nhận được rõ ràng là khoảng cách đến Kiếm Quang Phân Hóa càng ngày càng gần!

. . .

-Ha ha ha. . .

Bên trong hành lang đột nhiên vang lên tiếng cười to cực kỳ sảng khoái.

Tần Tang đứng thẳng người ở cửa vào hành lang, kiếm Ô Mộc lơ lửng trước mặt hắn.

Theo tiếng niệm của Tần Tang kiếm Ô Mộc khẽ run lên, phân ra một tia kiếm quang nhưng ngay sau đó lại có một ánh kiếm mờ ảo chậm rãi hiện ra!

Ánh kiếm như ẩn như hiện, đó chính là nguyên hình của Kiếm Quang Phân Hóa!

-Không so với vị Thanh Trúc tiền bối quái thai kia thì thiên phú của ta cũng không tính là kém cỏi nhỉ! Kể cả là kiếm tu Kết Đan kỳ, lĩnh ngộ được Kiếm Quang Phân Hóa cũng chỉ có số ít. . .

Khóe miệng Tần Tang hơi nhếch, trên mặt lộ ra ý cười.

Hắn cũng không ngờ rằng sau khi trải qua vô số trận chiến đấu, linh quang trong đầu đột nhiên lóe lên, lĩnh ngộ được Kiếm Quang Phân Hóa ngay tại chỗ.

Nhưng mà trong lòng hắn cũng hiểu là có thể đạt được cải biến lớn như vậy tất nhiên có công lao của những kiếm sĩ kia, cũng không thể tách biệt với Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương.

Mặc dù chỉ là nguyên hình kiếm ảnh, nhưng vạn sự khởi đầu nan, Tần Tang tin tưởng không qua bao lâu là có thể phân hoá ra kiếm quang chân chính, chỉ dựa vào kiếm trong tay là có thể vượt qua địch thủ!

Trong truyền thuyết, kiếm tu đứng đầu có thể một người địch vạn người.

Tần Tang không có dã tâm lớn như thế, chỉ cần thực lực có thể mạnh lên là hắn đã thỏa mãn rồi.

Tần Tang thu hồi kiếm Ô Mộc, mười phần tin tưởng nhìn chỗ sâu trong hành lang.

Lúc này hắn đã có thể đánh bại dễ dàng kiếm sĩ xông tới trước mặt.

Nhất định có thể tiến vào càng sâu hơn trong hành lang.

Lần này, hắn không còn nóng lòng hành động mà ngồi xếp bằng, vận chuyển công pháp, dốc sức chữa thương và điều tức, điều chỉnh trạng thái lên tốt nhất, ánh mắt hơi trầm xuống, lại lần nữa tiến vào hành lang.

Cảm giác đối phó với địch thủ thật khó trước đó, lúc này đã không còn là phiền toái gì lớn.

Tần Tang thuận lợi đi tới lần vị trí thất bại trong lần đầu tiên, thành thạo điêu luyện đánh bại kiếm sĩ, mắt nhìn chỗ bị đánh bại trước đó, nhanh chân đi thẳng về phía trước.

Nhưng rất nhanh Tần Tang đã gặp phải phiền toái.

Kiếm sĩ cũng đang thăng cấp, thực lực càng ngày càng mạnh.

Càng về sau, mỗi một trận đều là ác chiến.

Ánh mắt Tần Tang kiên định, nhìn chằm chằm cuối hành lang, từng bước một tấn công về phía trước, dùng toàn lực nghênh chiến kiếm sĩ.

Rốt cục. . .cũng thấy cảnh tượng ở cuối hành lang.

Nơi đó không có cửa đá cũng không có tế đàn mà là một cái thềm đá, tia sáng u ám từ phía trên hắt xuống, chỉ có thể nhìn thấy bốn bậc thềm đá đã bị cọ sát trở nên bóng loáng dị thường.

Tần Tang từ bỏ phản kích, bị di chuyển đến cửa vào hành lang, nhìn chăm chú vào bóng đêm, lâm vào trầm tư.

Hắn rất tò mò không biết thềm đá nối liền địa phương nào, bất luận bên trong có cái gì chắc chắn phải đi một chuyến, coi như không có Truyền Tống Trận thì nhất định có liên quan tới Nguyên Thần Dưỡng Kiếm Chương.

Tiếp đó hắn nhìn chỗ mà Thanh Trúc tiền bối để ngọc giản.

-Nếu như thềm đá thông đến cổ Truyền Tống Trận thì Thanh Trúc tiền bối không phải đã phản hồi Tiểu Hàn Vực rồi sao?

Tần Tang tự lẩm bẩm, có chút không xác định được.
Bình Luận (0)
Comment