Chương 1179: Giao Tộc
Chương 1179: Giao Tộc
Tằm mập âm thầm dùng Tịch Độc Giáp che chở cho hắn trong bóng tối, Tần Tang kiềm chế đến bây giờ, nắm bắt thơi cơ rất tốt, cuối cùng phát động Hỏa Châu. Mặc dù nam tử mũi ưng phản ứng cực nhanh, nhưng cũng đã muộn.
'Xèo!'
Trong ánh mắt hoảng sợ của nam tử mũi ưng, Hỏa Châu bay vụt đến trước mặt hắn, dễ dàng phá vỡ hộ thân linh quang hắn. Ngay cả nhục thân mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo, tại trước mặt Hỏa Châu cũng mềm yếu như một khôi đậu hũ vậy.
Bên ngoài Hỏa Châu có hiện lên một đoàn lửa nhỏ, đốt xuyên làn da của hắn một cách dễ dàng rồi từ từ chui vào lồng ngực của hắn.
'Ô ô. . .'
Cổ họng nam tử mũi ưng phát ra những âm thanh quái dị, đôi mắt cũng trống rỗng như là người không hồn vậy.
Ngoại trừ lỗ thủng trên ngực, trên người hắn không bất kỳ vết thương nào khác, nhưng đã triệt để không tạo ra một tiếng động nào.
Tại lỗ thủng nhỏ trên cơ thể hắn có hàn quang lấp lóe, một tầng băng phong từ bên trong lan ra bên ngoài, nhanh chóng bao phủ toàn thân nam tử mũi ưng, còn lục phủ ngũ tạng của hắn cũng đã sơm bị đóng băng.
Tần Tang không bi ảnh hưởng một chút nào khi bay ra khỏi đám khói xanh, lấy ma hỏa hộ thể, bất chấp nguy hiểm bay lượn đi tới, tháo ra hộ tí trên tay của nam tử mũi ưng.
Hắn cảm giác được, một đoạn cốt sáo khác có lẽ được cất giấu trong hộ tý của nam tử mũi ưng.
Ngoài ra còn có Tinh Loa, uy lực của món pháp bảo này làm Tần tang cực kỳ ấn tượng, có lẽ nó có thể bù đắp tổn thất của Kim Dao Tỏa.
Động tác của Tần Tang cực kỳ mau lẹ, cuối cùng cũng lấy được túi Giới tử của nam tử mũi ưng, sau đó chạy ra ngoài không thèm quay đầu lại nữa.
'Rắc rắc. . .'
Đường đường là một vị đỉnh tiêm cao thủ, vậy mà lại bị đóng băng hoàn toàn, sau đó bị sóng biển đánh tan, trực tiếp hóa thành những mảnh băng vụn, hoàn toàn biến mất trên thế gian, thứ còn lại chỉ là một đám hỏa diễm lam sắc.
Hàn diễm đã mất đi trói buộc, uy năng hoàn toàn bộc phát, đêm một bộ phận nước biển xung quanh trực tiếp đóng băng.
Nhưng ngay sau đó, những này băng liền bị những cơn lốc đánh tan.
Hàn diễm lực lượng tạo nên một trận hỗn loạn tại khu vực quanh đó, bị cơn lốc bao vây, gió hai nguồn sức mạnh của gió và lửa quấn quýt lấy nhau, bộc phát ra một sức mạnh kinh người.
Trong lòng Tần Tang biết nơi đây không thể ở lâu, cũng không có thời gian xem xét túi Giới tử của tên kia, đành phải vội vàng rời đi.
Lúc này, đoàn kia khói xanh còn chưa kịp tản đi, điều khiến Tần Tang bất ngờ là, tằm mập lại chủ động từ trong Trùng Lâu nhảy ra ngoài, miệng há ra, đem đám khói xnanh toàn bộ nuốt sạch, sau đó ợ lên một tiếng, rồi trở vê Trùng Lâu nằm tại bên trong nằm ngáy o o.
Đây là lần đầu tiên Tần Tang thấy tằm mập chủ động nuốt khói độc.
Tần Tang cũng không rõ ràng cho lắm, nhưng nhìn thấy nhưng cơn phong bạo đã tích tụ từ nãy đến giờ, cũng không dám chần chờ thêm nữa, ngay lập tức rời đi cùng Song Đầu Hống.
. . .
Yêu Hải.
Vô danh đảo, vô danh đỉnh.
Trong một tòa động phủ lớn, bày biện phức tạp, nhưng lại thể hiện sự thô kệch và sự hoang dã. Trên bàn đá đặt vào một khối thủy tinh to bằng đầu người, bên trong thủy tinh phong ấn một chiếc lông vũ màu xanh.
Đột nhiên, lông vũ mãnh liệt rung động, thủy tinh cũng rung động theo , ầm ầm nổ vang.
Thủy tinh nổ tung.
Lông vũ bắn ra, rung động giữa không trung, tiếp đó giống như bị phong hóa, bắt đầu nhanh chóng hòa tan từ phần mũi nhọn, cuối cùng hoàn toàn hóa thành hư vô.
Tiếng xé gió truyền đến.
Một vệt thanh quang bay nhanh vào trong hang động.
Đây là một con yêu điểu.
Nếu tu tiên giả thấy được cảnh này, vậy thì có thể nhận ra đây là một con Bích Cưu yêu thú, thân mang kịch độc, đối mặt với loại yêu thú này nhất định phải cực kỳ cẩn thận.
Con Bích Cưu này có hình thể nhỏ hơn đồng loại rất nhiều, nhưng nó lại biểu hiện ra thần trí cực cao. Tu vi của nó cách Hóa Hình kỳ còn xa lắm, rõ ràng là từng được Đế Lưu Tương điểm hóa.
Nhìn thấy cảnh tượng lông vũ bị hòa tan, trong ánh mắt của Bích Cưu hiện ra nét lo sợ, hét lên một tiếng, đập cánh bay ra ngoài, suýt chút nữa đã đâm vào vách đá, miệng không nhịn được kêu lớn:
-Tai họa… Tai họa…
Hang động trong lòng núi rất lớn, liên thông xuống lòng đất.
Bích Cưu bay thẳng xuống phía dưới, một đường không ngừng nghỉ, cuối cùng bay đến trước một cánh cửa đá có ánh sáng xanh vờn quanh, há to miệng thở hổn hển.
Không đợi nó mở miệng, bên trong cửa đá liền truyền ra thanh âm hùng hậu.
-Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì? Kinh hoảng như vậy.
Bích Cưu mở ra hai cánh, nằm rạp trên mặt đất, run giọng nói:
-Bẩm báo đại vương, Hồn Vũ mà Thánh Tử lưu lại đã…. vỡ nát, có thể đã vẫn lạc…
Thanh âm sau cánh cửa đá cũng không hề dao động:
-Thánh Tử nào?
Bích Cưu chống hai cánh, chỉ lên trên hang động:
-Chính là Tiểu Thánh Tử mà đại vương ngài khâm điểm, giúp hắn hóa hình sau đó phái đi thánh địa Thất Sát Điện của Nhân tộc. Trước khi đi, Thánh Tử để lại Hồn Vũ…
Người phía sau cửa đá “À” một tiếng, lại nói:
-Là hắn! Ta biết rồi.
Ngữ khí vẫn bình thản như cũ, cũng chẳng giận dữ, sau đó liền không còn thanh âm gì nữa.
Bích Cưu âm thầm kinh ngạc, có hơi ngoài ý muốn.
Đợi một chốc, đại vương đằng sau cửa đá lại hỏi:
-Còn có chuyện gì?
Bích Cưu vội vàng nói:
-Khởi bẩm đại vương, thuộc hạ đang nghĩ, có cần phái tân Thánh Tử đi hay không, xin đại vương hạ lệnh.
-Không cần.
Đại vương quả quyết nói:
-Phái đi một Thánh Tử, ước định giữa chúng ta và Giao Long tộc đã hoàn thành. Xâm nhập vào thánh địa của Nhân tộc, xuất hiện chuyện ngoài ý muốn cũng là bình thường.
-Vậy thì…
Bích Cưu do dự:
-Có cần thông báo tin Thánh Tử đã chết cho Giao tộc hay không?