Chương 1184: Tứ Thánh Sơn
Chương 1184: Tứ Thánh Sơn
So với Yêu Hải thì Nội Hải có thêm rất nhiều trói buộc.
Thế lực tham dự tranh chấp mà không nguyện ý gia nhập hai đạo chính ma cũng chẳng phải số ít, nhưng không thể chống đối chính diện với chính ma, ở mặt ngoài cũng chỉ có thể vâng theo.
Chẳng trách những Nguyên Anh lão quái kia lại cam lòng vứt bỏ cơ nghiệp ở Nội Hải, đi qua Yêu Hải chiếm đảo làm vua, chỉ mưu cầu tiêu diêu tự tại.
Phi hành liên tục không ngừng, cuối cùng Tần Tang cũng nhìn thấy bóng dáng của Thiên Hưng Đảo.
Hòn đảo này có ý nghĩ vô cùng to lớn đối với Nhân tộc, có thể nói là địa phương đầu não cũng chẳng ngoa.
Sau này, Truyền Tống Trận đến Yêu Hải cũng được thiết lập tại Thiên Hưng Đảo, cho nên dù Thiên Hưng Đảo không nằm ở vị trí trung tâm của Thương Lãng Hải mà hơi lệch về hướng đông, vẫn trở thành thánh địa của Nhân tộc.
Chính ma hai đạo ước định cùng nhau quản lý, Thiên Hưng Thành trên đảo dần dần phát triển thành thành thị lớn nhất của Nhân tộc.
Thiên Hưng Thành mênh mông vô bờ, có vô số tu sĩ tụ tập tại đây, cộng thêm phàm nhân sinh sống ở nơi này, trong thành người đông như kiến, giống như nước chảy, đều là những cảnh tượng mà không thể nhìn thấy tại Tiểu Hàn Vực.
Lần thứ hai tới Thiên Hưng Đảo, Tần Tang vẫn bị cảnh tượng to lớn trước mắt làm rung động không thôi như lần đầu.
Lần trước, hắn cưỡi ngựa xem hoa đi qua một lần, biết rõ nên đi đâu để thuê động phủ.
Bên trong Thiên Hưng Thành, tổng cộng có bốn tòa Thánh Sơn, là nơi mà linh mạch trên hòn đảo này tụ tập.
Tứ Thánh Sơn, được đặt theo tên của bốn vị tiền bối đã từng ngăn cơn sóng dữ lúc Nhân tộc còn nhỏ yếu, cứu vớt Nhân tộc trong cơn nguy nan, xem như là nơi cung phụng.
Trong đó, có một tòa Thánh Sơn được bố trí Truyền Tống Trận, là địa phương được thủ vệ nghiêm ngặt nhất trên Thiên Hưng Đảo.
Còn động phủ trên hai tòa Thánh Sơn khác thì được chia ra cho tu sĩ hai đạo chính ma tu luyện.
Một tòa cuối cùng mới có thể để tán tu hoặc tu sĩ đến từ nơi khác thuê.
Giá cả của động phủ trong Thiên Hưng Thành vô cùng đắt đỏ, chất lượng thì không có chỗ nào để chê, Tần Tang mới lấy được di vật của hai đại cao thủ, tài sản sung túc, có thể gồng gánh được, tu sĩ khác thì chưa hẳn.
Chiêm ngưỡng Thiên Hưng Thành xong, thân ảnh Tần Tang lóe lên liên tục, đi tới trước một cửa của tòa thành.
Cùng lúc đó, từ bốn phương tám hướng thỉnh thoảng lại có ánh sáng của độn thuật thoáng hiện, từ các cửa thành trên Thiên Hưng Đảo vào thành, hoặc là ra khỏi thành, tu sĩ trong thành dày đặc, có thể thấy được phần nào.
Phàm nhân thì càng nhiều, đường sá ngoài thành ngang dọc, số thuyền khách ngoài đảo thì nhiều vô số kể, là một cảnh tượng phồn vinh vui vẻ.
Phàm nhân và tu tiên giả cũng không ra vào cùng một cửa thành.
Thiên Hưng Thành có đại trận hộ thành, Tần Tang cũng không muốn dò xét thực lực của Vệ Đội thuộc Thiên Hưng Thành, thành thành thật thật đi lối cửa thành.
Tần Tang hiện thân.
Tu vi của thủ vệ mặc dù thấp, nhưng không biết dùng thủ đoạn gì, có thể thăm dò chính xác được tu vi của Tần Tang, đổi thành gương mặt cung kính:
-Vãn bối xin ra mắt tiền bối, không biết tiền bối đã từng tới Thiên Hưng Thành hay chưa? Nếu có tín vật, cứ đi thẳng vào thành là được. Tiền bối chính là cao thủ Kết Đan kỳ, không cần phải giao nộp linh thạch.
Tần Tang lấy ra một khối lệnh bài đã chuẩn bị cẩn thận từ trước đó:
-Sau khi ta kết đan thì vẫn luôn hoạt động trong Yêu Hải, chỉ có tín vật của Đại Hoang Đảo, có được không?
Kỳ thực, muốn đoạt được loại tín vật này không hề khó, Tần Tang dùng hai thân phận, tại Đại Hoang Đảo liền cầm đi hai khối. Hai đạo chính ma hẳn là tự đại cho rằng thực lực của mình cường đại, không sợ kẻ xấu, Thiên Hưng Thành và Đại Hoang Đảo đều có loại khí phách một biển chứa được trăm sông.
Có điều linh mạch trên Đại Hoang Đảo còn kém xa Thiên Hưng Đảo.
Dùng Truyền Tống Trận cần tiêu xài một khoản không nhỏ, cũng đâu thể không có việc gì liền truyền tống chơi chơi.
-Hóa ra tiền bối vẫn luôn săn yêu trong Yêu Hải.
Ngữ khí của thủ vệ càng thêm cung kính, chìa tay ra:
-Tín vật của hai thành có thể dùng được, mời tiền bối vào.
Tần Tang lại không hề di chuyển, hỏi thêm:
-Ta muốn ở trong thành tu luyện một thời gian, muốn thuê động phủ, còn cần đò vật nào khác không?
Thủ vệ hỏi:
-Xin hỏi tiền bối đến từ tông môn hoặc thế lực nào?
Tần Tang lắc đầu:
-Ta là tán tu.
Thủ vệ giật mình, giơ tay lên chỉ vào một tòa Thánh Sơn trong thành:
-Nếu như tiền bối muốn thuê động phủ, cầm tín vật trong tay đến Bảo Cô Sơn là được, trên núi nhất định có động phủ thích hợp với tiền bối. Từ chân núi tới đỉnh núi, chất lượng của động phủ cũng càng ngày càng cao, giá cả cũng không giống nhau. Nếu tiền bối cần, vãn bối có thể gọi giúp ngài một tên dẫn đường...
Bảo Cô chính là một trong bốn vị Thánh Nhân, hơn nữa còn là một vị nữ quan.
Nói xong, thủ vệ chào một tiếng, phía sau cửa liền có mấy người đi tới, có tu sĩ cấp thấp, cũng có phàm nhân.
Ngoài dự liệu là, Tần Tang chọn một thanh niên phàm nhân.
Người này chừng hai mươi, trên mặt có nét gian xảo, nom như một thằng du côn, nhưng trước mặt Tần Tang lại không dám có tí tẹo lỗ mãng nào. Gã biết được tu vi của Tần Tang từ trong miệng thủ vệ, chỉ cần một ngón tay cũng đủ nghiền chết gã.
Gã cũng cực kỳ ngoài ý muốn, Tiên Sư mạnh mẽ như vậy lại chọn trúng chính mình.
-Dẫn ta tới chỗ người môi giới mua bán nhà cửa của phàm nhân, đây là thù lao của ngươi.
Tần Tang ném cho thanh niên một viên linh thạch.
Bên trong Thiên Hưng Thành, ngoại trừ phụ cận bốn tòa Thánh Sơn, còn lại đều là địa phương mà phàm nhân cùng tu sĩ cấp thấp sinh sống, chiếm đại bộ phận diện tích của Thiên Hưng Thành.