Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 1186 - Chương 1186: Đan Sư

Chương 1186: Đan Sư Chương 1186: Đan Sư

Tần Tang cũng không bạc đãi nó, đem Tử Tinh tiến đến trước mặt tằm mập, nó phá vỡ cấu trúc bình chướng của mình, cắn một cái lên Tử Tinh, phát ra một tiếng rắc vang giòn, cắn xuống một khối nhỏ.

Tằm mập trực tiếp thô bạo như vậy, làm Tần Tang giật nảy mình, lo lắng quan sát trạng thái của nó.

Chỉ thấy cổ họng tằm mập nhúc nhích một hồi, nuốt trọn khối Tử Tinh vào bụng, tiếp đó liền bắt đầu buồn ngủ, rơi vào trạng thái ngủ say.

-Một lần chỉ ăn một khối nhỏ là có thể ngủ sâu như vậy, đoán chừng trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh dậy. Xem ra những khối Tử Tinh này đủ để duy trì một đoạn thời gian rất dài. . .

Tần Tang âm thầm thở phào.

Tằm mập kén ăn, tìm kiếm đồ ăn ưa thích của nó không hề dễ dàng, hắn lục soát nửa ngày trong di vật của nam tử mũi ưng, cũng không tìm được nguồn gốc của khói độc.

Sau đó hắn lại gọi ra Thiên Mục Điệp đút cho nó linh dược, hy vọng nó mau chóng đột phá.

Cho tằm mập cùng Thiên Mục Điệp ăn xong, Tần Tang lĩnh ngộ Kiếm Đạo một lúc, rồi rời khỏi động phủ xuống núi.

. . .

Hắn thay hình đổi dạng, trước tiên mua một trạch viện phàm nhân dưới Bảo Cô sơn làm cứ điểm.

Tiếp đó một mình đi đến phường thị.

Quy mô phường thị Thiên Hưng Thành rất lớn, mỗi ngày có rất nhiều tu sĩ trong ngoài thành đến giao dịch, có thể nói là nơi hưng thịnh nhất giới tu tiên Thương Lãng Hải.

-Linh Lung Các. . .

Tần Tang đi một vòng lớn trong phường thị, cuối cùng đến trước một tiểu điếm.

Danh tự cực kỳ thanh tú, nhưng tiểu điếm cũng không có chỗ đáng xưng đạo, cùng một kiểu với các cửa hàng khác, bán chút phù lục, pháp khí cùng đan dược, các loại đồ vật phổ biến trong tu tiên giới.

Lúc này, trong tiệm một người khách cũng không có.

Linh Lung Các chính là nơi Liễu phu nhân cùng hắn ước định, Tần Tang quan sát bên ngoài một phen, cất bước đi vào.

Chủ cửa hiệu là một vị lão giả tóc trắng, tu vi chỉ ở Trúc Cơ kỳ, ở tuổi của lão hiển nhiên không có khả năng kết đan, thấy Tần Tang tiến đến, đang muốn đứng dậy hành lễ, chợt nghe một tiếng chuông lục lạc vang lên, sắc mặt hơi biến đổi.

Chủ tiệm nhìn ống tay áo Tần Tang, lập tức dẫn hắn tới hậu đường.

-Xin hỏi tiền bối là?

Chủ tiệm thận trọng hỏi dò.

-Bần đạo là Thanh Phong, Liễu phu nhân phải từng nhắc đến với ngươi rồi?

Tần Tang đưa ra một cái chuông đồng:

-Liễu phu nhân bảo bần đạo tìm Linh Lung Các tại Thiên Hưng Thành, nếu có việc cơ mật thì tiến hành liên lạc thông qua Linh Lung Các, không biết có nhắc qua với ngươi hay không.

Chủ tiệm gật đầu liên tục không ngừng:

-Chủ nhân vừa mới phân phó, vãn bối vẫn một mực chờ tiền bối giá lâm. . . Thứ cho vãn bối mắt vụng về, vãn bối còn tưởng rằng đạo trưởng là người xuất gia, nên không nhận ra được.

Tần Tang không để ý gật gật đầu, vào vấn đề chính:

-Bần đạo thuê một tiểu viện ở trong thành, đây là địa chỉ, trong nội viện ta có để cấm chế. Ngươi nói Liễu phu nhân đến thẳng tiểu viện là có thể liên lạc với ta. . .

Để lại địa chỉ xong, Tần Tang không nhiều lời, trực tiếp cáo từ.

Sau đó hắn đổi về diện mạo vốn có, bắt đầu đi dạo trong phường thị.

Hắn mua chút đồ vật tu luyện cần thiết trong vài cái cửa hàng, đồng thời vô tình hay hữu ý hỏi thăm người khác về Linh Quy Đảo.

Không ngoài dự liệu, Linh Quy Đảo không có danh tiếng gì, Thanh Trúc tiền bối quả thực vô cùng điệu thấp, Tần Tang hỏi một vòng, vậy mà không ai biết chủ sở hữu Linh Quy Đảo.

Chỉ có một người nói quê nhà mình có một hòn đảo nhỏ gọi là Linh Quy Đảo, lại là chỗ tụ họp của phàm nhân, linh khí trên đảo mỏng manh, không có khả năng có tu tiên giả, là đảo không chủ.

Rời khỏi mảnh Hải Vực này, không một ai biết đến sự tồn tại của hòn đảo nhỏ đó.

Ở Thương Lãng Hải đảo nhỏ vô số, trùng tên cũng không kỳ lạ.

Tần Tang vừa đi vừa nghỉ, đi dạo cả ngày trong phường thị, cuối cùng tới một nơi gọi là phòng đấu giá Tường An, nghe có vẻ không có gì khí phách, nằm an phận ở một góc, chỉ cầu cát tường bình an.

Phòng đấu giá này lại được ba đại thương hội liên minh dựng nên, là toà nhà lớn nhất trong Thiên Hưng Thành.

Tiến vào phòng đấu giá, bằng tu vi của hắn tự nhiên không có khả năng phát sinh chuyện mắt chó coi thường người khác, hay nhận được tiếp đãi nhiệt tình.

Sau khi được phục vụ dẫn vào tĩnh thất, Tần Tang đưa cho nàng một miếng ngọc giản.

-Ta muốn mua một loại linh quả, có điều không biết danh tự, bên trong ngọc giản có linh quả cùng hình vẽ loại cây. . .

Hắn đi dạo xung quanh, vì không tìm ra linh quả lấy được trong Thất Sát Điện là loại gì, không còn cách khác đành phải tới phòng đấu giá, viện ra lý do muốn mua linh quả.

Trong phòng đấu giá đều là đại Đan sư nổi tiếng lâu đời, có thể nói là một nhóm người kiến thức sâu rộng nhất, nếu như bọn họ đều không nhận ra, Tần Tang đoán chừng hy vọng ở nơi khác cũng không lớn.

-Tiền bối xin chờ một chút. . .

Người phục vụ nhìn qua ngọc giản, khom người đi ra ngoài.

Không lâu sau, một tên Đan Sư đẩy cửa vào.
Bình Luận (0)
Comment