Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 119 - Chương 119: Ngang Nhau

Chương 119: Ngang Nhau Chương 119: Ngang Nhau

Áo bào trắng trên thân thể của người này đã hư hỏng nặng, loang lổ từng mảnh máu tươi màu đỏ sậm, cực kì bắt mắt, nhưng mà lại không nhìn thấy vết thương đâu cả, đoán chừng không phải ở trước ngực mà là trên phần bụng.

Có thể tưởng tượng, hẳn là người này sau khi bị thương nặng thì mới chạy trốn tới nơi này, bởi vì thương thế quá nặng, bước chân loạng choạng, cuối cùng vì hết sức nên bất tỉnh ở bên cạnh đầm nước, nhìn màu sắc vết máu trên áo bào thì có vẻ là đã chết từ lâu, mà dường như đối thủ của hắn cũng không có đuổi theo, bởi vì Túi Giới Tử vẫn còn treo ở bên hông.

Nhìn như tự nhiên có đồ từ trên trời rơi xuống, nhưng trên mặt Tần Tang lại không có vẻ mừng rỡ gì cả, ngược lại sắc mặt rất nghiêm trọng, chìm đắm vào suy tư.

Từ sự kiện gặp Thẩm Tinh kia thì Tần Tang đã không dám xem thường bất kỳ người tu tiên nào nữa, dù thoạt nhìn người này đã không hề có sức phản kháng, nhưng dù sao trong một cái khe nứt hoang vu này tự nhiên xuất hiện một cỗ thi thể, điều này quả thật cực kì khác thường.

Hắn dừng mắt quan sát đầm nước, nước chảy róc rách, chim hót líu lo, không phát hiện một chút khác thường nào cả. Tần Tang đang định ngưng kết ra một cái phân thân để đi dò xét một chút thì đột nhiên trong lòng hơi động, suy tư một lát rồi lặng lẽ lui đến miệng hang, bí mật lấy ra Hoặc Thần Kính, bố trí tốt kính trận, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.

Vẫn nên cẩn thận một chút.

Dù sao cái mạng nhỏ của mình chỉ có một, không phải lần nào gặp phải nguy hiểm đều có thể dựa vào Ngọc Phật để giải quyết được.

Quay trở lại khe nứt, Tần Tang lại ngưng tụ phân thân rồi ra lệnh cho phân thân chạy về phía đầm nước.

Phân thân lướt nhanh đến bên cạnh đầm nước, ngồi xuống chạm vào thân thể người mặc áo bào trắng rồi nhẹ nhàng nâng lên, một cái lỗ máu rất lớn ở trên bụng hắn lộ ra, thịt nát cùng nội tạng chảy ra, đã hoàn toàn chết.

Chắc mình đa nghi quá rồi.

Trên mặt Tần Tang hiện ra vài phần tự giễu, đang định ra lệnh cho phân thân lấy đi Túi Giới Tử trên người áo bào trắng thì trong lòng chợt động, sau đó trên đỉnh đầu liền truyền đến âm thanh mũi tên rít gào.

Một đạo cầu vồng từ không trung rơi xuống, thẳng đến chỗ hắn ẩn nấp, như thể một tia chớp vậy.

Bên trong cầu vồng rõ ràng là một mũi tên!

Tần Tang sợ hãi, không chút do dự sử dụng Bằng Hư Phong, vọt ra từ sau tảng đá.

'Ầm!'

Tảng đá bị chia năm xẻ bảy, mặt đất trực tiếp bị mũi tên nhọn phá ra một cái hố sâu, linh lực mạnh mẽ cuốn lên từng hòn đá và cỏ dại, một mảnh hỗn loạn.

Cách đó không xa, trong lòng Tần Tang cảm thấy ớn lạnh rùng mình, nếu như hiện tại hắn còn trốn ở đằng sau tảng đá thì dù không chết cũng bị trọng thương!

Ánh mắt Tần Tang nhanh chóng tìm kiếm, cuối cùng tìm thấy người bắn tên trên đỉnh núi đá, người này có vẻ trẻ tuổi, toàn thân tráng kiện, đứng trên sườn núi đá.

Trong tay thiếu niên cường tráng cầm một cây cung, dây cung của bảo cung giống như là một loại gân của yêu thú nào đó, thân cung không biết được làm từ chất liệu gì mà lại hiện ra bảy vầng sáng y như cầu vồng vậy, phía trên thì được khảm bằng đá quý ngũ sắc, lúc này bên trên thân cung vẫn còn rất nhiều linh lực chưa bị tiêu tán, đúng là một kiện cực phẩm pháp khí.

Mũi tên kinh khủng vừa rồi nhất định là do cây cung này bắn ra.

Thiếu niên cường tráng khẽ cúi đầu, nhìn thẳng Tần Tang, một mũi tên đánh lén này bị Tần Tang tránh được, hiển nhiên hắn cũng có chút kinh ngạc, lập tức lại giơ bảo cung, nhắm về phía Tần Tang.

Nhìn thấy động tác của thiếu niên, trong lòng Tần Tang đột nhiên trầm xuống, hắn biết chắc chắn không thể ở bên trong khe nứt làm bia ngắm cho người này được, vậy nên hắc quyết đoán rút ra Ly Long Kiếm, dưới chân sinh ra cuồng phong, thân ảnh lướt vút đi, trong chớp mắt đã xông lên sườn núi đá.

Thiếu niên cường tráng không nghĩ tới Tần Tang có thể bộc phát ra tốc độ kinh người như thế, hắn bị giật mình, giương cung lên bắn.

Cây bảo cung này thậm chí không cần đến mũi tên, chỉ thấy ngón tay của thiếu niên cường tráng kéo lấy dây cung, vầng sáng trên bảo cung di chuyển, hào quang lập tức hội tụ lại thành một mũi tên.

'Vèo!'

Mũi tên nhọn bay thẳng đến chỗ Tần Tang, thanh thế so với khi nãy thì không hề yếu hơn.

Thân ảnh Tần Tang né liên tục, tránh được một mũi tên nguy hiểm này, nhưng lại tiếp tục có mũi tên thứ hai bay tới, góc độ cực kì xảo trá, rất khó tránh được.

Tần Tang bất lực, thần thức của hắn không cách nào đồng thời sử dụng hai kiện cao phẩm pháp khí, đành phải ngừng sử dụng Bằng Hư Phong. Cũng may đỉnh núi đá ở chỗ này rất rộng lớn, có thể đứng lên được. Tần Tang đáp xuống mặt đất, giương Ly Long Kiếm lên, bình tĩnh ứng đối.

Mũi tên nhọn xoay tròn kéo theo vầng sáng bảy màu, giống như sao chổi bay tới.

Hai mắt Tần Tang nhìn chằm chằm vào đầu mũi tên, đột nhiên chém ra một kiếm, hàn khí trên thân Ly Long Kiếm gào thét bay ra, mạnh mẽ xông tới.

'Ầm!'

Một tiếng động đinh tai nhức óc vang len, Ly Long hàn khí đánh vào mũi tên bảy màu, hai đạo ánh sáng đối chọi kịch liệt, không ai nhường ai, một lát sau thì mờ xuống, ngang tài ngang sức.
Bình Luận (0)
Comment