Chương 1201: La Đảo Chủ
Chương 1201: La Đảo Chủ
Tu sĩ trung niên nghiền nát mật thư, bỗng nhiên đứng dậy, nhưng khi sơn giận của hắn đã tản đi, trâm ngâm một lát lại ngồi về chỗ cũ, nói với đệ tử phía dưới:
-Có điều, nể mặt La đảo chủ, cũng không thể giết sạch… Đi gọi đại sư huynh của ngươi xuất quan, để hắn dẫn người âm thầm tiến vào phường thị, giúp sức cho hai vị sư huynh của ngươi, kiểm chứng ý đồ của những kẻ kia, sau đó lão phu lại tự mình đến cửa hỏi tội.
-Vâng!
Tên đệ tử kia vội vàng rời đi.
Không bao lâu sau, Hãn Hải Môn mở cửa ra, có mấy thân ảnh bay lượn ra ngoài, đi thẳng hướng phường thị.
Chờ bọn họ rời đi, thân ảnh Tần Tang từ đỉnh núi đằng xa hiện ra.
Nhìn thấy chỉ câu được mấy đệ tử Trúc Cơ kỳ ra ngoài, Tần Tang nhìn về gướng Hãn Hải Môn, thầm mắng tên này đúng là nhát như chuột, may mà hắn sớm biết rằng chỉ có một phong thư thì không có tác dụng gì lớn, đã chuẩn bị chu đáo.
Vì để bản thân không bị dính líu, tránh bị kẻ thù của Thanh Trúc tiền bối để mắt tới, Tần Tang thà rằng rườm rà thêm một chút.
Nội dung mật thư cũng không phải hư cấu hoàn toàn.
Thực lực của Hãn Hải Môn dù mạnh, nhưng tại Ba Môn Đảo cũng không phải một tay che trời, thế lực khác không có khả năng hoàn toàn ngoan ngoãn, tìm vài chứng cứ còn không phải quá dễ hay sao. Hai tên quản sự vốn dĩ đã thu thập được một ít, chẳng qua không nghiêm trọng đến vậy, bị Tần Tang thêm mắm thêm muối, thoạt nhìn thì giống như sắp bắt tay nhay làm phản vậy.
Khi đệ tử Hãn Hải Môn đuổi tới phường thị, lặng lẽ vào thành, nhìn thấy tu sĩ cao hơn.
-Hạ sư đệ, Nhậm sư đệ đâu rồi? Sao chỉ còn lại mình ngươi?
Đại đệ tử của Hãn Hải môn chủ tên là Vi Ngư, hắn không thấy được, tại một góc khuất trong đại sảnh lúc này có một người đang ngồi.
Hạ sư đệ lại biết rõ ràng. Hắn ta vốn đã nhát như chuột, bị Tần Tang khống chế, trong lòng biết đây là chuyện phản bội sư môn, lại không dám không làm:
-Nhậm… Nhậm sư đệ đang giám sát người của Yêu Hổ Sơn, chỉ có ta ở đây để chờ sư tôn. Đại sư huynh, vì sao sư tôn không tới?
Không biết đã tập luyện bao nhiêu lần, biểu hiện của hắn ta coi như tạm được.
-Sư tôn hạ lệnh để ta tới trước, thu thập chứng cứ phạm tội.
Đại sư huynh không nhìn ra sơ hở của Hạ sư đệ, sau khi xem xong chứng cứ phạm tội mà Tần Tang đã chuẩn bị tỉ mỉ, không nghi ngờ gì, sai người đóng giữ phường thị, cố gắng không đánh cỏ động rắn, đồng thời tự mình mang theo chứng cứ phạm tội về núi.
Chờ hắn rời đi rồi, Tần Tang bắt lại toàn bộ người, tiếp đó lặng lẽ xuất hiện phía sau.
Sau một phen trắc trở, khiến Tần Tang mất không ít sức lực, may mà sau khi sưu hồn, coi như hắn đã khống chế được Hãn Hải Môn và phường thị, tu sĩ cấp cao không lừa nổi hắn.
Tần Tang mai phục tại bên ngoài sơn môn.
Đợi chưa đến một canh giờ, hộ sơn đại trận của Hãn Hải Môn xuất hiện dao động, nhất thời liền thấy phấn chấn.
Có mấy đạo độn quang bay ra khỏi sơn môn, phá không mà đi.
Khí tức của người dẫn đầu vượt xa những người khác.
-Cuối cùng cũng dụ được rắn ra khỏi hang.
Tần Tang bất động tại chỗ, chờ thêm một lát, xác định được không có ai ra khỏi Hãn Hải môn nữa, lập tức xuất phát.
Hãn Hải môn chủ mang theo đệ tử bay về hướng phường thị.
Tay cầm chứng cứ phạm tội, lần này phải dạy dỗ bọn họ thật cẩn thận, đáng tiếc La đảo chủ từng lên tiếng, không thể đuổi tận giết tuyệt.
Người này, cùng với thế lực sau lưng hắn, đều là những thứ mà Hãn Hải môn chủ nhất định không thể trêu vào.
Mỗi khi nhớ tới cảnh tượng Linh Quy đảo bị hủy diệt hai năm trước, Hãn Hải môn chủ liền không nhịn được mà run rẩy, vô cùng hoảng sợ. Thế lực sau lưng La đảo chủ quá mức thần bí và đáng sợ, có thể bắt giết Nguyên Anh.
Đối với La đảo chủ mà nói, Hãn Hải môn chủ không sinh ra nổi một tí tẹo lòng phản kháng, thậm chí còn thấy hưng phấn, chính mình có thể dính líu đến loại thế lực đỉnh cấp thế này, nói không chừng có thể bay lên càng cao.
Đáng tiếc, sau khi Linh Quy đảo chủ chết, La đảo chủ lại chưa từng liên lạc với hắn.
Đang nghĩ ngợi những việc này, Hãn Hải môn chủ không khỏi cảm thấy phiền muộn trong lòng, cuối cùng cũng cảm giác được có hơi không thích hợp, độn quang dừng lại, đột ngột xoay người, hét lớn một tiếng:
-Người nào!
Lời còn chưa dứt, núi rừng phía dưới đột nhiên vang lên một tiếng thú gào như sấm nổ.
Chỉ nghe thấy một loạt tiếng lốp bốp vang lên, một cơn gió lốc màu xanh tự nhiên xuất hiện, phá hủy phần lớn núi rừng, mang theo thanh thế kinh người phóng lên tận trời, sau đó cuốn tới hướng bọn họ.
-Tránh ra!
Hãn Hải môn chủ nhìn ra được uy lực của gió lốc, trên mặt lộ vẻ kinh hãi, dùng sức đẩy mấy tên đệ tử ra ngoài, tiếp đó một đạo ánh sáng xanh bay ra từ trong đan điền.
Bản thể của lam quang là một thanh kiếm có hình dạng kỳ quái, giống như là được luyện chế từ một loại xương thú nào đó, đúng là pháp bảo bản mệnh mà hắn hao hết tâm huyết, vô cùng vất vả mới luyện thành.
Hãn Hải môn chủ dùng sức, kiếm xương phát ra lam quang mãnh liệt, kiếm khí tăng vọt, ngăn cản gió lốc.
Nhưng ngay sau đó, hắn liên nghe thấy mấy tiếng kêu thảm, đột nhiên quay đầu, kinh hãi phát hiện, mấy tên đệ tử đều đã mất mạng hết cả, mà hung thủ chính là một thanh phi kiếm trong suốt sáng long lanh.
-Còn một tên!
Lúc này sao Hãn Hải môn chủ còn không biết bản thân bị lừa, rơi vào bẫy.
Suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là, chạy.
Nhưng vào lúc hắn muốn ngự kiếm rời đi, chuôi phi kiếm lại áp sát hắn, giống như lôi đình, bộc phát ra tốc độ kinh người, đồng thời thân kiếm trước mặt hắn lắc một cái, chia ra làm bốn, khó phân thật giả.