Chương 1205: Dần Dần Ổn Định
Chương 1205: Dần Dần Ổn Định
Cảm nhận được địch ý của tên trung niên nhân này, Tần Tang mỉm cười, không thèm để ý chút nào nói:
- Đạo hữu nói quá lời, bần đạo chỉ muốn tìm một chỗ an ổn để tu luyện cho qua ngày, bất đắc dĩ bị điều động đến tận đây, nhưng thấp cổ bé họng, không thể thoái thác được. Sự vụ trên đảo mong đạo hữu giúp ta để ý nhiều hơn, nếu có điều gì cần giúp đỡ, xin cứ nói, bần đạo nhất định hết sức giúp đỡ.
Mã Ngọc nghe vậy nhìn chằm chằm Tần Tang một cái, sắc mặt hơi ngập ngừng,nói:
- Thật ra trên đảo cũng chẳng có sự vụ gì nhiều. À! Trên đảo hiện tại vừa hay có động phủ trống, đạo hữu đi theo ta !
Sau khi thấy Tần tang bày tỏ thái độ chỉ muốn một lòng tu luyện, thái độ của Mã Ngọc cũng hòa hoãn hơn nhiều, hắn cho những người khác lui đi, vừa đi vừa nói chuyện với Tần Tang.
- Bần đạo mới đến, không biết phụ cận đại năng tiềm tu, hay đạo hữu nào đó có lai lịch bất phàm nào cần cố kỵ hay không ?
Tần Tang thử thăm dò.
Mã Ngọc chỉ về phía Đông Nam bên ngoài đảo, nhỏ giọng nói:
- Trên vài hòn đảo phụ cận đều chỉ là tán tu như chúng ta mà thôi, không cần kiêng kị cái gì, nhưng chỉ có một nơi là ngoại lệ. Cách nơi này một trăm dặm có một hòn đảo tên là Lương Khâu đảo, đừng thấy diện tích của nó không lớn, nhưng dưới đó lại có một tòa linh mạch, bị một vị tiền bối họ la chiếm giữ. Thực lực của vị La tiền bối này cực kỳ cao cường, lai lịch bí ẩn, tốt nhất đừng quấy nhiễu đến ngài ấy, để tránh gặp phải tai bay vạ gió.
Tần Tang dõi mắt nhìn theo, ở chỗ này không thể nhìn thấy Lương Khâu đảo một cách rõ ràng, hắn giả vờ như cực kỳ kinh ngạc, hỏi Mã Ngọc về một số lời đồn về La Đạo Thông.
Mã Ngọc để lại cho Tần Tang một cái động phủ ở hậu sơn.
Sau khi tiến vào động phủ, hắn lấy linh thạch ra truocws, rồi bố trí Tụ Linh trận, sau đó triệu hồi Thiên Mục Điệp ra.
Lúc này hình thể của Thiên Mục Điệp đã đã lớn bằng bàn tay, hoa văn trên hai cánh của nó nhìn càng ngày càng chân thật, trông giống hệt như có hai con mắt sắp mở ra vậy.
Khi nó vỗ vỗ hai cánh, dường như có điện quang lập lòe, đây chính là năng lực ngự lôi của nó sau khi biến dị .
Bởi vì có sự tồn tại của ánh sáng điện quang lập lòe, nhìn cánh của nó trông có vẻ chắc chắn hơn nhiều, nhìn cứ như đôi cánh kim loại vậy.
Vừa nãy, khi đang trên đường đến động phủ, Tần Tang phát hiện ra dị động của Thiên Mục Điệp,nên lúc này hắn mới triệu hồi Thiên Mục Điệp ra xem sao, quả nhiên Thiên Mục Điệp đã thành công tiến vào đệ nhị biến đỉnh phong, có thể chuẩn bị lột xác tiến cấp!
Nếu không phải bởi vì phát sinh biến dị mà ngủ say mất năm năm, nói không chừng trước khi Tần Tang tiến vào Thất Sát Điện, nó cũng đã có thể lột xác rồi.
Trên mặt Tần Tang hiện lên vẻ mừng rỡ, đùa nghịch với Thiên Mục Điệp một chút, lsau đó lấy bình ngọc ra, đổ ra mấy giọt Xích Hỏa Lưu Kim.
Thiên Mục Điệp vui sướng bay lượn xung quanh bàn tay của hắn, ăn như gió cuốn.
Sau khi nuốt Xích Hỏa Luu Kim, Thiên Mục Điệp đậu trên ngón tay của hắn, tỏ ra vể buồn ngủ, nhưng không có dấu hiệu lột xác.
Trong lòng Tần Tang hiểu rằng Thiên Mục Điệp không có khả năng tấn cấp nhanh và mạnh mẽ như tằm mập được, hơn nữa trong tay hắn còn lại hơn một nửa bình Xích Hỏa Lưu Kim, chi nên hắn cũng là không sốt ruột lắm, chậm rãi cho Thiên Mục Điệp ăn.
Sau đó, Tần Tang sắp xếp lại tình hình trên Nam Độ đảo một chút.
Đến buổi tối, khi hắn cảm thấy hài lòng một chút, hắn nhanh chóng ngồi xuống tu luyện, dẫn động Chu Thiên Tinh Thần chi lực tôi thể. Ban ngày thì ra ngoài du đãng, kết giao với tu sĩ ở những hòn đảo phụ cận, trong bóng tối âm thầm tìm hiểu tin tức của La Đạo Thông.
Cách mười ngày, hắn sẽ cho Thiên Mục Điệp ăn một lần.
Bất tri bất giác, hắn đã ngây người trên Nam Độ đảo được nửa năm.
Trải qua thời gian dài liên tục ăn Xích Hỏa Lưu Kim, Thiên Mục Điệp cuối cùng cũng có dấu hiệu lột xác, Xích Hỏa Lưu Kim trong tay hắn cũng chỉ còn thừa lại một ít.
Hôm nay, sau khi Thiên Mục Điệp ăn hết linh dịch, hai cánh của nó đột nhiên bộc phát ra lôi quang rực rỡ.
Thủ pháp của Tần Tang cực kỳ mau lẹ, nhanh chóng bày bố cấm chế.
Chỉ thấy Thiên Mục Điệp tung bay trên không trung, điện quang trên người nó càng ngày càng dày đặc, toàn bộ hoa văn đồng thời cùng nhúc nhích, hoa văn con mắt trên đôi canhs cũng chậm rãi nứt ra một cái lỗ!
'Bạch!'
Thiên Mục Điệp bay trở về trong lòng bàn tay của Tần Tang, thân thế nó run rẩy kịch liệt, mơ hồ phát ra tiếng gào thét.
Lúc này, điện quang điên cuồng xung kích vào “con mắt” trên đôi cánh, sự biến dị mang đến cho nó cực kỳ nhiều chỗ tốt, để nó có năng lực ngự lôi cực kỳ mạnh, hơn nữa cũng giảm bớt nguy hiểm cho nó khi nó tiến cấp.
Tần Tang tỉnh ngộ, thì ra đây mới là bước cuối cùng trong quá trình biến dị của Thiên Mục Điệp, trước đó chỉ là biểu hiện bên ngoài, chỉ khi thiên phú thần thông của Thiên Mục Điệp có thể dung hợp ngự lôi thần thông, thì nó mới có thể chân chính biến thành Lôi Điệp.
Một khi nó thất bại, rất có thể nó sẽ thân tử đạo tiêu, tâm huyết nuôi dưỡng suốt mấy chục năm của Tần Tang cũng sẽ đổ xuống sông xuống biển.
Dường như cảm nhận được nỗi thống khổ của Thiên Mục Điệp truyền tới, lòng Tần Tang nóng như lửa đốt, cực kỳ lo lắng, hắn ngay lập tức ngồi xếp bằng, câu thông với ý thức của Thiên Mục Điệp, nhanh chóng tiến hành trấn an, đồng thời toàn lực giúp nó vượt qua kiếp nạn này.
Cũng may, Thiên Mục Điệp là bản mệnh cổ trùng của hắn, khi Tần Tang không tiếc tiêu hao chân nguyên và khí huyết của bản thân, cuối cùng nó cũng đã vượt qua được giai đoạn nguy hiểm nhất, trạng thái của Thiên Mục Điệp đã dần dần ổn định.