Chương 1209: Dụ Giết
Chương 1209: Dụ Giết
Những đạo kỳ quang này khi thì bất động, khi thì bộc phát, khi thì biến mất.
Cùng lúc đó, bắt đâu xuất hiện những cơn sóng biển ập tới phương hướng đó.
Tần Tang cảm thấy đầu óc mơ hồ, lập tức ngự kiếm phi hành không chút do dự, lao về phía quang mang xuất hiện.
Rất nhanh, hắn đã nhìn thấy nguồn gốc của đạo kỳ quang kia.
- Nơi đó không phải Lương Khâu đảo sao ? Có người tập kích hòn đảo này hay sao? Tại sao lại như vây ?Chẳng lẽ ngoài ta ra, còn có những người khác cũng đồng thời để mắt tới Lương Khâu Đảo, nhưng vì cái gì mà ngay cả một chút dấu hiệu nhỏ ta cũng không phát hiện ra ? Mình tới chỗ này kết giao với tu sĩ gần đây, vậy mà lại không thể phát hiện ra bất cứ điều gì khác thường !
Tần Tang có chút mờ mịt, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra ở đây.
Hắn đã sắp tìm ra quy luật của linh trận trên đảo, chỉ cần thêm một thời gian ngắn nữa thôi là hắn có thể bắt đầu động thủ, lại không ngờ rằng hắn lại bị một người thân bí khác nẫng tay trên.
Loại tình huống này làm Tần Tang không thể nào ngờ đến.
Thân phận của người thần bí này là một điểm mù, hắn xuất thủ không hề có dấu hiệu báo trước.
Có can đame tấn công hòn đảo này, lay động linh trận trên đảo, hơn nữa cũng không sợ những tu sĩ khác phát hiện ra.
Kỳ quang chính là do phòng hộ linh trận hiển hóa mà ra, lúc đầu hóa thành cột sáng ngút trời, sau đó vẫn có thể lấp lánh chiếu sáng một nửa bầu trời, nhưng thanh thế của nó càng ngày càng yếu, rõ ràng rằng người động thủ có thực lực cực kỳ mạnh mẽ, hoắc đây là người cực kỳ lão luyện về phương diện trận đạo.
Tần Tang cau mày lại, ngay lập tức ý thức được, bất kể bọn họ có ân oán gì thì nếu người thần bí có thể thử thực lực của La Đao Thông, đó cũng chưa chắc là chuyện xấu.
Nhưng hắn cũng không muốn cứ rời đi không công như vậy, nói không chừng hắn còn có cơ hội đục nước béo cò, nhưng nhất định hắn phải cẩn thận và chú ý thời gian.
Người thần bí hẳn là không biết sau lưng La Đạo Thông có lão tổ Nguyên Anh cảnh chống lưng, tấn công đảo gây ra động tĩnh quá lớn, chắc chắn sẽ làm kinh động đến người khác, viện binh chắc sẽ nhanh chóng kéo tới.
Trước lúc này, nếu Tần Tang có thể thừa dịp bắt cóc La Đạo Thông, thì hắn vừa có thể hoàn thành được mục đích của mình, vừa có thể giá họa cho người thần bí kia.Một mũi tên trúng hai đích. Cho dù hắn không có cơ hội xuất thủ, thì cũng có thể mượn cơ hội lần này thăm dò xem, Nguyên Anh lão tổ đứng đằng sau La Đạo Thông là ai.
Ánh mắt Tần Tang sáng lên,ngay lập tức ẩn giấu khí tức của bản thân, chạy tới Lương Khâu đảo thăm dò cuộc chiến.
Trên đường, Tần Tang một mực chú ý chiến trường, phát hiện những đạo kỳ quang kia tuy bị suy yếu, nhưng vẫn cực kỳ ương ngạnh, chậm chạp không thấy bị dập tắt, điều này chứng tỏ rằng La Đạo Thông đang ngăn cản lực công kích của người thân bí kia.
Tần Tang không khỏi oán thầm, liền phòng hộ linh trận đều không thể phá được, đã muốn tấn công đảo, chẳng phải là lãng phí cơ hội hay sao, tên thần bí nhân này khẳng định là một tên mãng phu!
Không bao lâu, Lương Khâu Đảo hiện ra ngay trước mắt.
Từ xa xa nhìn thấu, kỳ quang trên Lương Khâu đảo đã bộc phát toàn bộ, bao phủ cả hòn đảo vào trong. Hai bên nổ ra chiến đấu kịch liệt, bên trong thường thường truyền ra những tiếng gầm thét, dư âm của cuộc va chạm khiến cho sóng lớn xung quanh đảo liên tục nổi lên, biến thành một cảnh tượng hỗn loạn.
Chỉ dựa vào mắt thường, căn bản không thể nhìn ra cục diện lúc này.
Tần Tang chưa từng tiếp xúc với La Đạo Thông, cho nên cũng không xác định được những âm thanh đó có phải sinh ra từ La Đạo Thông hay không.
- Xem ra hai người này đang xảy ra kịch chiến, người này rất khó giết chết La Đạo Thông, quá lỗ mãng! Nếu như sớm phát hiện người này, ta cũng không cần mất thời gian như vậy.
Tần Tang thầm than, tiến lại gần hơn, thả ra Thiên Mục Điệp, bí mật lặng lẽ quan sát chiến cuộc.
Tầm mắt của Thiên Mục Điệp nhìn xuyên thấu kỳ quang, nhưng cảnh tượng trên đảo lại làm cho mọi người không thể ngờ đến.
Hiện tại có 3 người đang đứng trên đảo nhưng cũng chỉ có một người động thủ phá trận !
Xuyên thấu qua kỳ quang, Tần Tang thấy được một cảnh tượng kỳ quái.
Ở phía trước linh trận bảo hộ, chỉ có một người ra tay, cũng đã tạo ra được tình thế áp chế, kỳ quang tan rã, nguy cơ tràn ngập.
Linh trận mãi vẫn không bị phá vỡ, người này thoạt nhìn không hề cảm thấy sốt ruột.
Nhưng ở bên cạnh người này, sương mù đã bảo phủ một khu vực lớn nơi chân núi, thoạt nhìn như là sương mù trên biển khi về đêm.
Bên trong sương mù, mơ mơ hồ hồ có hai bóng người.
Đây tuyệt đối không phải là sương mù biển bình thường, Thiên Mục Điệp cũng không có cách nào nhìn thấu, khẳng định là huyễn trận.
Tần Tang nhìn chăm chú trong chốc lát, mới xác định được đây đúng thật là hai người. Hai người này ẩn thân trong sương mù, hình như đang bận rộn làm gì đó, nhưng không phải là đang trợ giúp phá trận.
Có sương mù che chắn, không thể thấy rõ hai người này là ai, đang làm gì.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Tần Tang nảy sinh kinh ngạc, cảm thấy có hơi kỳ lạ. Hắn thử tới gần, để Thiên Mục Điệp toàn lực sử dụng Thiên Mục, thăm dò sương mù.
Lúc này, bên trong sương mù, có hai người đang hợp lực thúc giục một cái trận bàn.
Hai người này, một mặc áo bào đen, một người khoác áo bào xám, ngay cả gương mặt cũng được che lại, khí tức mờ mịt.
Trận bàn lơ lửng ở giữa bọn họ, một tay bọn họ chạm lên trận bàn, chân nguyên mạnh mẽ đến cực điểm cuồn cuộn không ngừng rót vào bên trong trận bàn, vậy mà hai người không hề có tí dấu hiệu kiệt sức nào.
Theo chân nguyên được rót vào, tại trung tâm trận bàn có ánh sáng vàng tụ lại, chỉ chốc lát sau liền huyễn hóa thành một cây cờ tam giác nhỏ.