Khấu Vấn Tiên Đạo (Bản Dịch)

Chương 1210 - Chương 1210: Hồn Phó

Chương 1210: Hồn Phó Chương 1210: Hồn Phó

Người khoác áo bào xám đưa tay chỉ hướng mặt đất bên cạnh một cái, cờ tam giác nhỏ khẽ run rẩy, bay vụt qua, sau đó lặng yên không một tiếng động chui vào trong lòng đất, biến mất không thấy gì nữa.

Trong khoảng thời gian này, đã có mười mấy cây cờ nhỏ thành hình.

Một linh trận to lớn đang dần dần hình thành.

Đúng lúc này, người khoác áo bào xám tựa như cảm nhận được gì đó, đột nhiên xoay người, nhìn về phía bên ngoài Lương Khâu Đảo, ánh mắt như chim ưng, sắc bén đến cực điểm.

-Sao vậy?

Người còn lại dùng thanh âm khàn khản hỏi.

-Một tiểu gia hỏa thú vị.

Người khoác áo bào xám không để ý nói một câu, bàn tay vung lên, sương mù lại dày đặc thêm mấy phần.

Thân ảnh của bọn họ trở nên mơ hồ, rồi hoàn toàn biến mất.

-Hẳn là trùng hợp đi ngang qua, bị động tĩnh nơi này dẫn tới, đứng xa nhìn trộm. Có một chút năng lực, hình như có bản lĩnh nhìn thấu Mê Tung Trận, cũng may là linh giác của lão phu nhạy bén, hắn hẳn là chưa phát hiện ra thứ gì.

-Không phải chung quanh không có cao thủ nào sao, sao lại trùng hợp như vậy?

Người mặc áo đen không vừa lòng nói:

-La Đạo Thông phát tín hiệu cầu cứu ra ngoài, tính thời gian thì, đoán chừng Ân lão ma đã biết được việc này, đang trên đường đi tới nơi này. Họ La là ái đồ của Ân lão ma, không có khả năng không quản, nhanh chóng bố trí xong sát trận, đừng làm phức tạp lên, bị Ân lão ma phát hiện ra cái gì.

Người khoác áo bào xám gật đầu:

-Mê Tung Trận vẫn hơi yếu… Yên tâm đi, ta đã kịp thời sửa chữa, tên tiểu tử kia không nhìn được cái gì, hắn mà dám lên đảo, trước hết sẽ xử lý hắn. Đây là sát trận mà tông chủ ban cho, thừa sức bắt giết Ân lão ma, chờ bố trí xong sát trận, chỉ cần Ân lão ma đi tới phụ cận, coi như phát hiện điều khác thường cũng đã muộn, chắp cánh cũng khó thoát.

Đang khi nói chuyện, liền có một cây cờ tam giác nhỏ thành hình.

Cùng lúc đó.

Tần Tang đang đứng phía xa biến sắc, trong lòng nổi sóng.

Vừa rồi, hắn chỉ tới gần một khoảng, để Thiên Mục Điệp toàn lực thi triển Thiên Mục, thăm dò sương mù.

Không ngờ rằng, vào lúc sắp nhìn ra bóng người trong sương mù, bóng người bên trong đột nhiên lại biến mất, giống như là chưa từng tồn tại, hư ảnh nhìn thấy lúc trước chính là ảo giác.

Mà Tần Tang lại nhạy cảm phát hiện, từ trong sương mù hình như có hai đạo ánh mắt nhìn qua, giống như đối mặt với hắn, tựa như hai chiếc búa nặng, khiến tâm thần Tần Tang rung mạnh.

-Không hợp lý!

Con ngươi Tần Tang đột nhiên co rụt lại, ngay lập tức để Thiên Mục Điệp ngừng việc sử dụng thần thông lại.

Hắn không cho rằng trước đó chỉ là ảo giác, trong sương mù khẳng định có bí mật nào đó đang ẩn giấu, có cao nhân ẩn náu.

Chẳng lẽ, người trong sương mù phát hiện ra? Có thể tùy tiện nhận ra mình đang thăm dò, chặn lại tầm mắt của Thiên Mục Điệp, tu vi của đối phương là gì?

Vừa rồi, Tần Tang cũng cảm thấy rất kỳ quái, người đang công kích La Đạo Thông không hề vội vã.

Cộng thêm phát hiện bây giờ, chuông báo động trong lòng Tần Tang nhất thời vang lên. Những người này ẩn thân tại Lương Khâu Đảo, không phá trận giết người, rõ ràng là mục tiêu của bọn họ không phải là La Đạo Thông.

Giờ khắc này, Lương Khâu Đảo dường như biến thành đầm rồng hang hổ, khiến cho tóc gáy Tần Tang dựng thẳng.

Thà tin rằng có, không thể tin không.

Hắn không dám dừng lại ở nơi này, quay đầu bước đi.

Bên trong sương mù, người khoác áo bào xám khẽ “ồ” một tiếng, lần thứ hai quay đầu nhìn ra bên ngoài đảo.

-Tiểu tử kia chạy, quyết đoán như thế, chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra cái gì? Có điều phương hướng hắn chạy trốn cũng không phải là đạo tràng của Ân lão ma, không có ảnh hưởng lớn.

Người mặc áo bào đen hừ lạnh, nói:

-Nếu như thân phận của chúng ta bị người khác nhận ra, rước phiền phức cho tông môn, chúng ta bàn giao lại với tông chủ như thế nào?

Người khoác áo bào xám cười một tiếng, nói:

-Loại sát trận này gần đây mới được tông chủ luyện chế, ngươi ta cũng cẩn thận ẩn giấu thân phận, há có thể bị một tên tiểu bối tùy tiện nhận ra? Mà thôi, phái một Hồn Phó ra ngoài là được…

Người khoác áo bào xám nghĩ nghĩ, tay sờ lên ngực, lấy ra một chiếc hồ lô.

Hồ lô trông cực kỳ bình thường, bên trên chiếc hồ lô màu vàng còn có vết sẹo, không hề khác gì so với hồ lô ở phàm trần.

Người khoác áo bào xám mở nắp, nghiêng thân bình, chỉ thấy một đoàn ánh sáng trắng xám lóe lên, sau đó một nữ tử có hình thể nhỏ yếu xuất hiện trước mặt bọn họ.

Thân thể nữ tử hư ảo như có như không, đúng là một hồn thể.

Người khoác áo bào xám nói khẽ vài câu, tiếp đó quát khẽ:

-Đi đi, tốc chiến tốc thắng, giết chết tên tiểu bối kia. Chỉ cần là Kết Đan kỳ trở lên, có can đảm tới gần Lương Khâu Đảo tỏng phạm vi mười dặm, cũng giết hết, nhưng không thể lạm sát kẻ vô tội, nếu không thì cấm ngươi mười năm không được uống máu.

Nữ tử nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ cuồng nhiệt, cúi mình vái chào với người khoác áo bào xám, thân ảnh biến mất tại chỗ.

Thấy cảnh này, người mặc áo đen bên cạnh lại nhìn về phía nam tử đang phá trận, lặng lẽ cười một tiếng:

-Thủ đoạn luyện hồn của ngươi càng thêm thuần thục rồi, hai Hồn Phó này hẳn là có thực lực Kết Đan đỉnh phong nhỉ? Ai có thể nghĩ tới, đường đường là đệ nhất tông bên chính đạo, trưởng lão Thiên Đạo Tông, lại có tạo nghệ tinh thâm như vậy trên Quỷ Đạo.

Người khoác áo bào xám thản nhiên nói:

-Luyện hồn cũng chỉ là tiểu đạo mà thôi, vô dụng với tu hành của bản thân, bình cảnh của lão phu vẫn ngoan cố như cũ, Quỷ Đạo cũng không thông. Kỳ thực, thực lực của bản thân Hồn Phó không cao, nhưng mà bản lĩnh quỷ dị, xuất quỷ nhập thần, tu sĩ bình thường không có cách nào đối phó, mới có vẻ quỷ dị. Mà độ khó khi luyện chế lại cực cao, lão phu dùng thời gian dài như thế, cũng chỉ luyện thành được hai tên này, phát hiện ra đã đến cực hạn, không có cách nào khiến bọn nó có được thực lực Nguyên Anh kỳ, liền từ bỏ. Dựa vào tu vi của ta và ngươi, luyện chế thêm loại Hồn Phó này thì có ích lợi gì?
Bình Luận (0)
Comment