Chương 1212: Đại Chiến Hồn Thể
Chương 1212: Đại Chiến Hồn Thể
Người mặc áo đen ngắm nhìn bốn phía, đắc chí vừa lòng:
-Dựa vào trận pháp này, muốn bắt sống Ân lão ma không khó lắm, đáng tiếc chỉ có thể sử dụng một lần, trận bàn sẽ tự động bị hủy. Nghe nói vì để luyện chế ra chiếc trận bàn này, tông chủ đã bỏ ra cái giá không nhỏ, không biết trên người Ân lão ma có giá trị gì, đáng giá để tông chủ làm lớn chuyện như thế.
-Nếu như tông chủ làm vậy, tất nhiên có thâm ý, chúng ta chỉ cần nghe lệnh làm việc là được. Chờ Ân lão ma đuổi tới, ta cuốn lấy hắn, sát trận do ngươi khống chế…
Nói được nửa câu, người khoác áo bào xám dường như cảm ứng được gì đó, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc:
-Hồn Phó còn chưa đuổi kịp tên tiểu bối kia.
-Sao có thể như vậy?
Người mặc áo đen cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn:
-Hồn Phó vốn cực kỳ am hiểu độn thuật, trong đám tiểu bối Kết Đan kỳ tuyệt đối là tồn tại đứng đầu, không ai có thể đuổi kịp, đệ tử thân truyền của mấy lão quỷ thuộc các tông môn phụ cận cũng không có năng lực lớn như vậy đi?
Người khoác áo bào xám trầm ngâm một lát:
-Ngươi ở đây quan sát cẩn thận, ta qua đó xem thử.
Lời còn chưa dứt, người khoác áo bào xám đang muốn xuất phát, trên bầu trời đêm ở phương bắc, đột nhiên có một đạo lưu tinh xẹt qua.
-Đến rồi!
Trong lòng hai người có cảm ứng, vẻ mặt nghiêm nghị.
Lúc này, bọn họ không rảnh để ý tới Tần Tang, chia ra hành động, người mặc áo đen không một tiếng động trốn vào sâu trong lòng đất, thân ảnh người khoác áo bào xám cũng lóe lên một cái rồi biến mất, lặng yên rời đảo.
…
Mở một phía khác, Tần Tang đã chạy đi rất xa, đã không còn nhìn thấy Lương Khâu Đảo nữa, hồn thể nữ tử vẫn luôn theo sát không bỏ.
Trong lòng hắn thầm hận, sinh ra sát tâm.
Nhất định phải nghĩ biện phát diệt trừ hồn thể này, bằng không đợi đối phương bắt giết được Nguyên Anh sau lưng La Đạo Thông, liền có thể rảnh tay đối phó chính mình.
Đúng lúc này, Tần Tang bị một tiếng kiếm rít như tiếng sấm nổ làm rung động.
Hắn kinh hãi nhìn lại, bỗng nhiên thấy được một đạo kiếm mang rực rỡ đến cực điểm bùng nổ trong trời đêm, giống như sao chổi bổ tung, quang mang càng thêm chói mắt hơn so với kỳ quang bên trên Lương Khâu Đảo.
Đồng thời, bên trên mặt biển bốn phía dấy lên sóng nước, ở chỗ này cũng có thể mơ hồ cảm nhận được chấn động mãnh liệt.
-Nguyên Anh đã tới!
Sắc mặt Tần Tang vui mừng, đối phương bắt đầu giao thủ.
Hắn không rõ tình cảnh bên trên Lương Khâu Đảo đang là thế nào, nhưng nhìn thanh thế, nhất định là hai bên vừa gặp mặt đã bùng nổ chiến đấu kinh thế. Một bên vội vàng chạy đến cứu người, một bên lại có chuẩn bị mà tới, chỉ sợ là cuộc chiến này không kéo dài được lâu, thời gian của bản thân không nhiều lắm.
Nghĩ đến đâu, Tần Tang lập tức ghìm lại độn quang, Ô Mộc Kiếm lơ lửng trước người, lạnh lùng nhìn nữ tử.
Nữ tử phát ra tiếng cười kinh người, tốc độ không giảm chút nào, coi Ô Mộc Kiếm như vô hình, nhào thẳng tới trước mặt Tần Tang.
Phần phật!
Bàn tay Tần Tang vung lên, Thập Phương Diêm La Phiên bay ra.
Nhưng vào đúng lúc này, nữ tử đột nhiên mở ra miệng rộng, miệng cơ hồ như vỡ ra, lại không có âm thanh, cực kỳ quỷ dị. Ngay sau đó, một đoàn ánh sáng màu trắng kỳ dị nhanh chóng thành hình ở trước mặt nàng, hóa thành dùi nhọn, xoay tròn với tốc độ cực nhanh, lấy thế như sét đánh mà đâm tới, mục tiêu chính là mi tâm Tần Tang.
-Đây là…
Con ngươi Tần Tang rụt lại, phát hiện ra loại dùi nhọn này không tầm thường, là một loại công kích có thể trực tiếp tổn thương tới Nguyên Thần.
Năng lực của luyện hồn quả thực quỷ dị, đáng tiếc là vô hiệu với hắn.
Nguyên Thần của Tần Tang không sợ, nhưng cũng không muốn bị dùi nhọn đụng trúng, ai cũng không biết liệu có còn tác dụng kỳ quái gì đó kèm theo hay không. Đây là lần đầu tiên hắn giao thủ với hồn thể có thực lực mạnh như vậy, vì thế cực kỳ cẩn thận.
Kình phong phía đối diện đánh tới.
Thân ảnh Tần Tang bay ngược, liên tục trốn tránh, cuối cùng thả ra Cửu U Ma Hỏa, ma hỏa tụ lại thành một đoàn, đụng vào dùi nhọn, song song tan biến.
Cùng lúc ma hỏa bị đánh tan, Thập Phương Diêm La Phiên bay phần phật, lại có thêm một đoàn ma hỏa bị dẫn ra, Tần Tang lắc mình trốn vào bên trong phiên trận, cánh tay vung lên, ma hỏa hóa thành một cây trường mâu màu đen ở trước mặt hắn.
Nữ tử vừa vặn đuổi tới.
Bị hỏa mâu chĩa vào, cảm nhận được khí tức của Cửu U Ma Hỏa, thân ảnh của nữ tử dừng lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào ma hỏa màu đen, trên mặt lộ ra một tia sợ hãi.
Cửu U Ma Hỏa vốn có tác dụng khắc chế nhất định đối với thần hồn, nữ tử lại là hồn thể thuần túy, theo bản năng sẽ cảm thấy e ngại.
Tần Tang phát hiện Cửu U Ma Hỏa có hiệu quả, sắc mặt vui mừng, ngón tay dùng thêm sức, hỏa mâu liền tự mình xoay tròn, trong nháy mắt từ tĩnh thành động, bắn nhanh ra ngoài.
Quả nhiên nữ tử không dám để hỏa mâu đâm trúng, từ bỏ việc tiếp tục đuổi giết Tần Tang, trong nháy mắt thân ảnh di chuyển mấy trượng, nhanh chóng né tránh, định lách qua hỏa mâu.
Sau khi chiếm được tiên cơ, Tần Tang không buông tha.
Cửu U Ma Hỏa tụ tán không theo lẽ thường, khi thì huyễn hóa thành đủ loại vũ khí như đao thương kiếm kích, từng bước ép sát nữ tử. Nhưng tiếc rằng tốc độ của nữ tử quá nhanh, hơn nữa dị thường linh hoạt, dẫn đến việc Tần Tang đánh mãi không xong.
Có mấy lần nữ tử muốn tập kích Tần Tang, đều bị ma hỏa bức lui, hơn nữa tốc độ của Tần Tang cũng chẳng hề thua kém nàng. Nàng không công mà lui liên tiếp, không khỏi vô cùng tức giận, phát ra từng trận rống giận, hai mắt đỏ tươi khát máu, cực kỳ kinh người.
Nàng hiện tại, đâu còn nửa phần bộ dáng yếu đuối, rõ ràng là một oan hồn.