Chương 1214: Mệnh Môn
Chương 1214: Mệnh Môn
Theo từng lần bị thương, thực lực của nữ tử rõ ràng suy yếu đi nhiều, thủ đoạn mạnh nhất của nàng lại vô hiệu với Tần Tang, hiện tại đã không muốn giết người nữa, khi đối mặt với công kích chỉ một mực né tránh.
Nhưng khi mà Tần Tang muốn bỏ rơi nàng, thì nàng lại chọn thiêu đốt hồn thể, đuổi theo không rời. Giống như cao da chó, khiến Tần Tang phiền không chịu nổi.
Cực kỳ hiển nhiên, nữ tử cũng không phải là oan hồn đần độn.
Nàng cực kỳ thông minh, biết rõ ý đồ của Tần Tang, nhìn thấu thế cục.
Có điều, Tần Tang cũng không phải là không có chút thu hoạch nào, lúc giao thủ cùng với nữ tử, hắn vẫn luôn quan sát. Hắn không tin rằng một hồn thể Kết Đan kỳ lại có bất diệt chi thể, nhất định là bản thân đã bỏ qua gì đó.
Theo thực lực nữ tử dần suy yếu, rốt cuộc cũng lộ ra một phần khác thường.
Thiên Mục Điệp mở ra Thiên Mục.
Phát hiện được trong nháy mắt khi hồn thể của nữ tử vỡ vụn, bên trong hồn thể liền xuất hiện dao động không tầm thường.
Lúc đầu, Thiên Mục Điệp cố sức nhìn chăm chú, cũng chỉ có thể thấy được một vệt ánh sáng nhỏ bé đến mức khó mà nhận thấy, lưu chuyển trong cơ thể nàng, thoáng qua liền biến mất, khiến người ta không khỏi hoài nghi rằng liệu có phải ảo giác hay không.
Theo thực lực của nữ tử suy giảm, rốt cuộc không còn biện pháp che giấu hoàn toàn nữa.
Vèo!
Ô Mộc Kiếm lại một lần nữa xuyên ngực mà qua.
Tần Tang ra lệnh cho Thiên Mục Điệp luôn luôn khóa chặt trên người nàng, cuối cùng cũng bắt được bản chất của vệt ánh sáng nhạt kia.
Hắn kinh ngạc phát hiện, bên trong quang mang hẳn là một tinh thể trong suốt nhỏ bé, không thể nhìn ra bằng mắt thường. Mỗi khi nữ tử bị thương, tinh thể sẽ tỏa ra ánh sáng.
Mà tinh thể vẫn luôn chuyển động bên trong cơ thể nàng.
-Đây là cái gì? Trước đó chưa từng nghe đến, tạm thời cứ gọi nó là Hồn Tinh…
Tần Tang không đổi sắc mặt, âm thầm suy đoán, dù hiểu biết của hắn về Thi Quỷ Đạo cũng không tính là nông cạn, đây cũng là lần đầu tiên hắn trông thấy hồn thể kỳ quái như thế, không hổ là luyện hồn của Nguyên Anh.
Trực giác nói cho hắn biết, Hồn Tinh cực kỳ quan trọng với nữ tử, có thể là một tồn tại giống như Mệnh Môn.
Nhưng muốn đánh nát Hồn Tinh cũng không dễ dàng. Hồn Tinh ẩn giấu, thời thời khắc khắc chuyển động, chỉ khi nữ tử trọng thương mới có thể bại lộ, mà nữ tử đương nhiên sẽ vô cùng để ý tới Hồn Tinh.
Tần Tang động não, trong lòng dần dần có kế hoạch, sau khi phát hiện nữ tử có thể thiêu đốt hồn thể, hắn liền hoàn toàn vứt bỏ suy nghĩ chạy trốn.
Nữ tử phải chết, hơn nữa còn phải giải quyết thật nhanh.
Cứ mỗi một tức trôi qua, tình cảnh của hắn liền nguy hiểm thêm một phần.
Đúng lúc này, nữ tử dường như nghe thấy động tĩnh gì đó, thân ảnh hơi dừng lại, quay đầu nhìn về hướng mặt biển bên cạnh.
Từ con đường đó, Tần Tang cũng nghe thấy âm thanh của độn quang.
Theo tiếng nhìn lại, trên mặt biển xuất hiện một điểm đen, có một tu sĩ đang ngự kiếm bay đến, mục tiêu chính là phương hướng đại chiến Nguyên Anh, rõ ràng là bị dị tượng dẫn tới.
Lúc đầu, bên trên Lương Khâu Đảo nhiều lần có dị quang xuất hiện, xác thực rất giống dấu hiệu dị bảo sinh ra, người nhìn thấy dị tượng nảy sinh suy nghĩ này cũng không kỳ quái.
Lúc Tần Tang rời đảo, liền phát hiện ra trên đảo gần đó có tu sĩ rục rịch.
Những người này bị bảo vật hấp dẫn, mặc dù sau đó phát sinh đại chiến kinh thế, vẫn muốn tới đục nước béo cò.
Nữ tử cười quái dị một tiếng, thân ảnh biến mất tại chỗ, lần đầu tiên buông tha việc quấn lấy Tần Tang, nhanh chóng nhào tới về phía người kia.
Tần Tang hơi biến sắc, thầm hô một tiếng không tốt, muốn ngăn lại nhưng đã muộn, không bao lâu sau liền nghe thấy một tiếng hét thảm, độn quang vừa đến trong chốc lát liền tắt.
Chờ Tần Tang đuổi tới, liền thấy được thân thể người này nhanh chóng khô quắt lại, trên mặt vẫn còn nét hoảng sợ, máu thịt tinh khí toàn thân đã bị nữ tử nuốt sạch không còn lại gì, biến thành một bộ thây khô.
Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, ai cũng vậy.
Nữ tử nhảy xuống từ trên thây khô, liếm láp khóe miệng, trên mặt lộ ra vẻ say mê, hồn thể vậy mà lại ngưng thật mất phần!
-Có thể cắn nuốt máu thịt để khôi phục bản thân.
Sắc mặt Tần Tang âm u.
Tu sĩ chung quanh Khúc Hằng Đảo rất nhiều, lại kéo dài thêm nữa, người bị hấp dẫn tới sẽ càng ngày càng nhiều, nữ tử có đầy đủ máu thịt để ăn, mình liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
-Nghiệt chướng đáng chết!
Tần Tang chửi ầm lên, giận dữ ra tay, không lưu tình chút nào.
Nữ tử thay đổi sách lược, hoàn toàn không liều mạng với Tần Tang nữa, tiến hành du đấu. Thanh thế Cửu U Ma Hỏa kinh người, lại nhiều lần không công mà về, khiến Tần Tang không thể làm gì.
Giết không chết, vứt không được.
Nữ tử điên cuồng cười lớn, ánh mắt của nàng quỷ dị, giống như đang chờ mong máu thịt ngon miệng trên thân Tần Tang.
Ầm!
Cửu U Ma Hỏa lại đánh hụt thêm một lần, nhưng lần này lại khác, trong nháy mắt nữ tử dịch chuyển thân thể, đột ngột nổ tung.
Nữ tử bị đau, nhanh chóng lui lại, nhưng ngay sau đó lại có kiếm quang kéo tới, từ dưới người nàng đâm ngược lên. Đối với việc này, nữ tử cũng không bối rối, thân ảnh nàng lóe lên liên tục, mắt thấy đã không thể tránh né thêm, lại đột nhiên nghiêng người, tránh đi mấy đạo kiếm quang trong đó, chỉ bị một đạo kiếm quang đâm trúng.
Hồn thể của nữ tử bị hao tổn, lại dần khôi phục khi du đấu, miệng vết thương khép lại.
Trong tầm mắt của Thiên Mục Điệp, trong cơ thể nàng có ánh sáng hiện lên, tuôn về hướng vết thương, đồng thời Hồn Tinh lộ ra quỹ tích di chuyển tại trước ngực nàng.
Ngay lúc này!
Tần Tang vẫn luôn chờ đợi khoảnh khắc này, trong lòng la hét:
-Đi!
Vèo!
Một đốm sáng xanh xuất hiện ở vùng đan điền của Tần Tang, vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp