Chương 1215: Ma Chủ
Chương 1215: Ma Chủ
Tinh Loa!
Sau khi đạt được dị bảo này, hắn vẫn luôn giữ trong đan điền để cô đọng chân nguyên, đã đạt đến uy lực mạnh nhất từ sớm, nhưng vẫn luôn chưa có cơ hội thấy máu.
Tinh Loa chỉ sử dụng được một lần, là một dị bảo có thể đặt xuống nước cờ thắng lợi.
Chỉ khi đảm bảo được có thể phát huy ra tác dụng của nó, Tần Tang mới có thể sử dụng.
Cùng một kiện bảo vật.
Vai trò của Tần Tang đã thay đổi, trở thành người sử dụng, cong mục tiêu thì biến thành nữ tử.
Tinh Loa phát ra ánh sáng xanh tới trong chớp mắt, xuất hiện trước mặt nữ tử, nụ cười trên mặt nàng biến thành hoảng sợ. Không chỉ bởi vì Tinh Loa biểu hiện ra uy lực kinh người, mà càng khiến nàng cảm thấy kinh sợ chính là, mục tiêu của Tinh Loa, chinh là Hồn Tinh quan trọng nhất với nàng.
-A…
Nữ tử thét lên đầy tuyệt vọng.
Giờ khắc này, bên trên hồn thể của nàng bộc phát ra ánh sáng trắng xám, nhanh chóng tụ lại về hướng Hồn Tinh, hình thành lá chắn, tầng tầng lớp lớp bao bọc.
Tinh Loa đánh tới.
Ầm!
Ánh sáng trắng xám đụng vào ánh sáng xanh, triệt tiêu lẫn nhau, cuối cùng vẫn là ánh sáng xanh trên một bậc.
Lá chắn bị đánh nát.
Hồn Tinh hoàn toàn lộ ra trước mặt Tinh Loa.
Nữ tử cúi đầu nhìn ngực, trên mặt tràn ngập vẻ khó có thể tin, hai mắt mở trừng trừng nhìn Hồn Tinh của chính mình bị Tinh Loa đánh nát, thần thái bên trong hai mắt hoàn toàn biến mất.
Tinh Loa xuyên qua ngực nữ tử, lộ ra bản thể.
Lần này, hồn thể của nữ tử cuối cùng cũng không còn cách nào khôi phục Bắt đầu từ trước ngực, vết nứt nhanh chóng lan ra toàn thân, tiêu tán bên trong gió đêm.
Tần Tang lắc mình đi tới, thôi động Cửu U Ma Hỏa càn quét một khoảng lớn, phát hiện nữ tử xác thực đã chết, không có khả năng sống lại, không để lại chút gì, thế là nhẹ nhàng thở ra.
Nữ tử không phải là địch thủ nguy hiểm nhất mà hắn gặp phải, nhưng lại là khó chơi nhất. Pháp bảo đều phải dùng hết, hơn nữa có thêm Thiên Mục Điệp giúp đỡ, mới có thể hoàn toàn giết chết đối phương.
Hiện tại, Tần Tang chỉ cảm thấy quá sức, nhưng bây giờ không phải thời điểm nên nghỉ ngơi.
Hắn thu hồi pháp bảo, nhìn ra xa xa.
Lúc này, ở nơi kia có một cột sáng vàng cực kỳ to lớn, lấp lánh chiếu rọi trời đêm, thật lâu cũng không thay đổi, điều này nói rõ thế cục có khả năng đã ổn định, Nguyên Anh sau lưng La Đạo Thông phần lớn đã gặp nạn.
Sau khi những người kia xong việc, mục tiêu kế tiếp chính là bản thân, may mà đã giết chết được nữ tử.
Tần Tang không dám ngừng lại, ăn mấy viên linh đan, bỏ trốn mất dạng.
Lương Khâu Đảo.
Cảnh tượng trên đảo lúc này thay đổi mãnh liệt, bị trận kỳ chiếm giữ.
Mỗi một hư ảnh đại kỳ cao tới ba trượng, có cây thì cắm trên mặt đất, có cây thì lơ lửng trên không trung, ở trung tâm của những cây trận kỳ, trận bàn lơ lửng, cũng bành trướng gấp bội.
Đại kỳ tỏa ra quang mang lấp lánh chói mắt, toàn bộ đều hội tụ về phía trận bàn.
Ở trung tâm Lương Khâu đảo, ánh sáng hoàng kim phóng lên tận trời, biến thành một cái kén ánh sáng khổng lồ.
Ở bên ngoài cái kén, phù văn dày đặc và hư ảnh của những cây trận kỳ lấp lóe không ngừng, xoay trong xung quanh quang kén. Bên trong quang kén, có một thân ảnh đang bị nhốt bên trong, biểu lộ của người nọ cực kỳ tức giận, đang tìm mọi cách xung kích thoát khỏi quang kén.
Nếu như có tu sĩ bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng bên trong quang kén, chắc chắn sẽ cảm thấy kinh ngạc lạ thường, bởi vì người nằm trong cái kén này hẳn phải là một lão tổ Nguyên Anh kỳ, nhục thân của hắn đã hoàn toàn biến mất, có lẽ đã bị sát trận hủy diệt, chỉ còn sót lại Nguyên Anh lẻ loi trơ trọi, đang muốn thuấn di thoát khốn.
Nhưng cái quang kén này cực kỳ kiên cố, không chỉ không bị công phá, ngược lại còn nén ngược vào trong, mỗi lần Nguyên Anh kia muốn thuấn di cũng dễ dàng bị quang kén ngăn lại.
Nguyên Anh không còn sức lực ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái quang kén này từ từ co vào, trên mặt lộ ra biểu cảm tuyệt vọng.
- Rốt cuộc các ngươi là ai !
Thần sắc của Nguyên Anh cực kỳ dữ tợn, phát ra tiếng gầm thết giận dự rung trời, nhưng đáng tiếc là không có ai trả lời hắn.
Vô số kỳ ảnh bay tới chỗ Nguyên Anh của người kia, dường như nó còn mang một loại năng lực cấm chế phong ấn nào đó, lực phản kháng của Nguyên Anh kia càng ngày càng yếu, sắp bị bắt giữ đến nơi rồi.
Lúc này, có hai người thần bí đang đứng hai bên ngoài cái kén kia, hẳn là đang toàn lực thôi động trận bàn.
Trong đó một tên mặc áo bào màu tro dường như cảm ứng được điều gì đó, quay đầu nhìn về nơi xa, nhưng hắn cũng không có làm ra bất kỳ động tác gì, chỉ tiếp tục chuyên tâm thao túng trận kỳ, toàn lực vây giết người trong trận.
Trận kỳ có uy lực cực kỳ mạnh mẽ, hai người liên thủ, Nguyên Anh trong quang kén kia không hề có một khả năng lật bàn nào.
'Cạch!'
Cuối cùng trận bàn cũng vỡ vụn, hóa thành một cơn mưa ánh sáng rơi xuống.
Quang kén co rút lại nhỏ hơn rất nhiều, Nguyên Anh bên trong quang kén hoàn toàn im lặng không một tiếng động, một vị đại năng Nguyên Anh dễ dàng bị bắt lại như vậy.
Người mặc áo bào tro vung ống tay áo lên, quang kén chui vào ống tay áo của hắn, sau đó hắn quét mắt nhìn bốn phía, xác nhận một lần xem có lưu lại dấu vết gì sau khi trận bàn tan rã không.
Lúc này, đồng bọn của hắn bay tới.
- Cũng coi như thuận lợi, cuối cùng cũng thu phục được Ân lão ma. Rút lui thôi, mấy lão quỷ kia có lẽ cũng đã nhận được tin tức, chắc đang toàn lực chạy tới nơi đây, nếu như ngươi không đi thì không kịp nữa đâu.
Người áo đen nhìn xung quanh một chút rồi nói :
- Hồn Phó của ngươi tại sao còn chưa trở về ?