Chương 1219: Bái Biệt
Chương 1219: Bái Biệt
Lam Kỳ Sa chìm vào trong nước, biến mất.
Người trên thuyền trở về từ cõi chết, sau một lúc mới thật sự chắc chắn rằng Lam Kỳ Sa đã rời đi, và bọn họ vẫn còn sống, lúc này vài người vẫn còn tưởng mình đang nằm mơ.
Hai tên tu sĩ may mắn còn sống sót lúc này cũng đã sức cùng lực kiệt, trong dó có một tên là tu sĩ trung niên.
Hắn vốn đã tuyệt vọng, chuẩn bị tinh thần làm mồi cho Lam Kỳ Sa, không nghĩ tới sự việc còn có thể phong hồi lộ chuyển, làm hắn khó có thể tin.
Từ trước đến giờ, hắn chưa từng nghe nói yêu thú sẽ tự động từ bỏ con mồi đã dâng đến miệng chúng bao giờ cả.
Hắn nhanh chóng chạy ngay tới đầu con thuyền, phóng tầm mắt tìm kiếm trên một vùng biển rộng, không thấy tung tích của Lam Kỳ Sa đâu, trên mặt biển cũng không hề có một chút bong bóng khí nào, yêu khí ngập trời ban nãy cũng đã tiêu tán.
Cảm giác sống sót sau tai nạn làm người ta vừa mừng vừa sợ, tu sĩ trung niên vừa nhẹ nhàng thở ra, bình tĩnh lại cảm xúc, đột nhiên nhìn thấy từng cỗ thi thể trên mặt biển, trong lòng đột nhiên xiết chặt, lớn tiếng nói với mọi người:
- Mau theo ta đi ra cứu người, có khả năng có người vẫn còn sống …
Lam Kỳ Sa đã ăn no những đầu cự kình Hải thú kia, nó giết người chỉ để tìm niềm vui mà thôi, đối với những thi thế của những con người nhỏ bé này nó hoàn toàn không có hứng thú.
Hai tên tu sĩ sợ Lam Kỳ Sa đi rồi mà quay lại, nhưng vẫn đánh bạo đi xuống thuyền, dùng tốc độ nhanh nhất bay về phía những thi thể này, xem xem có một ai còn sống hay không.
Ba tên tu tiên giả đã chết nhưng bọn họ chỉ tìm thấy hai cỗ thi thể.
Tên còn lại bị Lam Kỳ Sa mũi tên nước đánh trúng , thi thể vỡ vụn số khối ngay trước mặt bọn họ, không có khả năng sống.
- Tiền bối, Trương Việt còn chưa chết !
Một người khác ôm một tên thiếu niên hô to, mặt mũi tràn đầy kinh hỉ.
Tu sĩ trung niên vội vàng bay tới, phát hiện gã thiếu niên này quả nhiên còn có chút khí tức, chỉ là cực kỳ yếu ớt hơn nữa lại còn hôn mê bất tỉnh. Cũng may bọn hắn mạo hiểm xuống thuyền xem xét, nếu không thì tên thiếu niên này chắc chắn không sống nổi.
Hai người nhanh chóng kiểm tra một phen ngoại trừ Trương Việt, chỉ còn một gã thuyền viên còn sống sót, là do trong lúc thuyền bị chao đảo, hắn sơ suất ngã xuống biển.
Sau khi cứu hai người kia lên, hai tên tu sĩ cũng trở lại thuyền .
Chủ thuyền muốn khóc cũng khóc không ra nước mắt, Chuyến đi này không chỉ tổn thất nhân lực và Hải Thú, ngay cả năm vị Tiên Sư cũng chết mất 2 vị, một vị trọng thương hấp hối, hàng hóa trên thuyền cũng bị vẩy xuống hơn một nửa khi bị Lam Kỳ Sa truy sát.
Tu sĩ trung niên trấn an lão bản của thuyền buôn, bảo hắn quay đầu trở về thành, tiếp đó vội vàng tiến vào khoang thuyền, xem xét thương thế của Trương Việt.
- Vương tiền bối, ta đã nghe theo lời ngươi, cho Trương Việt dùng Hoàn Khí Đan, không biết tại sao hắn vẫn bất tỉnh.
Tên tu sĩ còn lại ở trong khoang thuyền chăm sóc Trương Việt, nhìn thấy tu sĩ trung niên tiến vào, vội vàng đứng qua một bên, vẻ mặt vô cùng lo âu.
Trung niên nhân đem thủ chưởng che ở Trương Việt cái trán, tỉ mỉ xem xét một phen, sau đó trầm ngâm nói: - Khí tức trong cơ thể hắn đã ổn định, vết thương lớn đã tốt hơn nhiều, đã qua giai đoạn nguy hiểm, theo lý thuyết sớm nên tỉnh lại rồi, lẽ nào là vết thương từ Nguyên thần hay sao ?
- Nguyên Thần ?
Tên tu sĩ kia kinh hãi.
Tu sĩ trung niên gật gật đầu, thở dài:
- vết thương trong Nguyên Thần là khó xử lý nhất, trong tay của ta cũng không có đan dược trị liệu vết thương như thế này. Trước hết cứ để cho hắn tạm thời tĩnh dưỡng ở chỗ này đã, đợi đến khi trở lại trên đảo, ta sẽ mời tiền bối trên đảo xuất thủ cứu chữa.
Hai người thương lượng với nhau một phen sau đó nhẹ nhàng khép lại cửa phòng, đi ra bên ngoài xử lý tàn cuộc.
Chờ khi bọn hắn thực sự rời đi, trong phòng đột nhiên phát hiện một bóng người, dần dần ngưng thực, người này chính là Tần Tang.
Hắn đi theo hai người này lên thuyền, một mực ẩn thân trong phòng, lấy tu vi của hai người này, không có khả năng phát hiện hắn.
Thủ chưởng của Tần Tang nhấc lên, Trương Việt ngay lập tức ngồi dậy, Tần Tang ngồi đối mặt với hắn, thôi động Ma Chủng trong cơ thể hắn, trợ giúp luyện hóa nguyên thai.
Ma Chủng muốn dung hợp với thiếu niên còn cần một đoạn thời gian nữa , nhưng sơ bộ dung hợp là có thể thức tỉnh, hoạt động như người bình thường rồi.
Tần Tang đã hiểu sơ qua về lai lịch của mọi người trên thuyền, bọn họ đến từ một hòn đảo bình thường tên là Lô đảo, tu sĩ có tu vi cao nhất trên đảo cũng chỉ là Trúc Cơ kỳ, do đó hắn cũng không có khả năng nhìn thấu điều bí ẩn trong cái xác của thiếu niên này.
Cho dù là đám người đi chung với thiếu niên này, cũng chỉ là những tên tán tu, cũng bởi vì cơ duyên xảo hợp mới bước chân vào Tiên đạo, sau lưng bọn hắn cũng không có thế lực cường đại hay là tông môn gì.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà Tần Tang lưu lại.
Thiếu niên này lai lịch cực kỳ 'Trong sạch', Tần Tang chuẩn bị lấy cái thân phận này lưu lại, nói không chừng sau này còn có chỗ dùng đến.
Thuyền lớn trở về.
Đầu rồng gắn ở đầu thuyền sớm đã bị Lam Kỳ Sa đánh nát, vẻ ngoài của thuyền bây giờ tơi tả rách nát không còn giữ được sự sang trọng như lúc nãy.
Lúc đi thì hào hào hứng hứng, lúc về thì chỉ còn lại vào người may mắn còn sống, tình cảnh cũng cực kỳ bi thảm.
Đi trên biển cũng mất bảy tám ngày, cuối cùng họ cũng đã có thể trở lại Lô Đảo.
Hôm nay, tu sĩ trung niên kinh ngạc phát hiện, Trương Việt đã thức tỉnh, hành động và nói chuyện như người bình thường, thương thế trên người cũng đã hoàn toàn khôi phục.