Chương 125: Khổ Ải
Chương 125: Khổ Ải
Ngay lúc này, từ trong núi bay ra một luồng độn quang, một vị lão giả gầy gò khoảng chừng năm sáu mươi tuổi mang theo vẻ lo lắng đi tới, trên người mặc đạo bào mày xanh, dưới chân đạp một thanh trúc bay cực nahnh về phía bọn họ.
-Đỗ sư huynh!
Loan Sơn vội vã dừng Độ Nguyệt Phiệt lại, vội vàng cùng Dư Hóa hành lệ.
Triệu Viêm hô bái kiến Đỗ sư thúc, đám người Tần Tang phía sau cũng cùng bái kiến, bọn họ đã từng nghe thấy Dư Hóa nói qua, có vẻ người này chính là Đỗ Tư Nghiệp, đệ tử tạp dịch là do hắn ta sắp xếp.
-Đỗ sư huynh, trong tộc có chuyện gì sao? Sao huynh vội vã như thế?
Dư Hóa tò mò hỏi.
Đỗ Tư Nghiệp lắc đầu, tức giận nói:
-Khiến Dư sư đệ chê cười rồi, con cháu trong tộc không nên hồn, vừa gặp chút phiền phức nhỏ đã kinh ngạc suýt thì làm lỡ chuyện lớn của ta, đã bị ta chỉnh đốn xong rồi.
Dư Hóa an ủi:
-Đỗ sư huynh làm tộc trưởng, việc nhà không xử lý ổn thỏa thì dễ bị mấy chuyện lặt vặt làm tức giận. Sư huynh yên tâm, ta đã dựa theo phân phó của huynh rồi sắp xếp đám đệ tử này xong rồi, huynh xem xem còn chỗ nào thiếu sót cần phải điều chỉnh không đi.
-Ồ?
Lão giả họ Đỗ nhìn qua lệnh bài của mọi người, vẻ mặt hơi chậm lại, tán dương:
-Dư sư đệ bố trí từng người phù hợp với đặc điểm mỗi người rồi, không cần điều chỉnh gì cả. Trước đó ta chỉ thuận mồm nhắc tới mà thôi, không ngờ lại làm phiền Dư sư đệ phải tự mình chạy tới đây một chuyến như vậy, Đỗ mỗ cảm tạ.
Sau khi khen ngợi Dư Hóa một trận xong, lão giả họ Đỗ liền nhìn về phía đám người Tần Tang, tay vung lên, vô số túi giới tử bay ra ngoài, chi chít bên trên như sắp che kín bầu trời.
-Mấy thứ này là pháp khí nhập môn, các ngươi cầm lấy đi, thỉnh thoảng sẽ cần dùng trong khi tu luyện, hoặc là lúc làm tạp dịch.
Tần Tang thấy mấy luồng sáng đang bay về phía hắn thì vội vàng giơ tay nhận lấy.
Một chiếc túi tử giới màu xám tro, một cuốn Ngũ Hành chú.
Pháp khí thì là một thanh linh kiếm cực kì bình thường, phẩm cấp chỉ là hạ phẩm pháp khí, thật ra thanh linh kiếm này chính là pháp khí phi hành, không khác kiếm tu ngự kiếm phi hành cho lắm, chỉ là kiểu chế phi hành pháp khí thành hình dạng kiếm mà thôi, tốc độ thua xa Bằng Hư Phong.
Một bộ đạo bào màu xanh, cũng là hạ phẩm pháp khí, muốn dựa vào nó đều giao thủ với người khác là chuyện không thể, nhưng sau khi mặc vào có thể ngăn cách bụi bẩn, không nhiễm bẩn, rất thực dụng.
Một thứ nữa là bồ đoàn bện bằng lá trúc, nghe Đỗ sư thúc nói thứ này được bện bằng lá của linh trúc có tên là Thủy Linh Trúc. Lúc tu luyện ngồi lên bồ đoàn sẽ có đạt được hiệu quả tĩnh tâm tốt nhất.
Còn có một pháp khí giống như bạch vân, Tần Tang nhìn thử xung quanh, chỉ có một mình hắn có thứ này.
...
Đồ lặt vặt rất nhiều, Tần Tang ôm ngập lồng ngực, vội vàng phân loại cất vào trong túi giới tử.
Lúc này, Độ Nguyệt Phiệt đã đi vào Nguyên Chiếu môn, sau khi dừng ở một sân bãi, Loan Sơn để bọn họ đi xuống.
Nghe nói chưởng môn Nguyên Chiếu môn không phải hai vị trên Kim Đan kia, mà là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, tính cả cả đám người Đỗ Tư Nghiệp kia thì đều lên tới Trúc Cơ kỳ xong liền không còn hy vọng đột phá thêm, cộng thêm tuổi tác đã cao nên đã được phân cho mấy công việc trong tông môn.
Tần Tang tưởng rằng sẽ được dẫn tới gặp chưởng môn Nguyên Chiếu môn, nhưng không ngờ họ lại không được dẫn đi tiếp kiến, khi vừa xuống mặt đất Đỗ Tư Nghiệp đã giao họ cho mấy vị sư huynh, sau đó nghênh ngang rời đi.
Mấy chục đỉnh núi lớn nhỏ khác nhau, ở trung gian còn có một đỉnh núi cao vút xuyên qua tầng mây, nghe nói đây chính là chủ phong của Nguyên Chiếu phong.
Tần Tang chân đạp linh kiếm đi theo sau một vị sư huynh họ Chu, nghe hắn ta chỉ điểm vài chuyện khi nhập môn thì gật đầu liên tục.
Nghe nói chủ phong chính là vùng đất linh mạch hội tụ của dãy núi này, linh lực bên trong sơn môn nồng đậm hơn gấp mấy lần so với Khôi Âm tông.
Chu sư huynh dẫn Tần Tang đi dạo một vòng, Nguyên Chiếu phong và mấy ngọn núi xung quanh nơi nào cũng dày đặc cấm địa, chờ tới khi tới phía sau một ngọn núi, đập vào mắt Tần Tang là một dải lớn cung điện.
-Tần sư đệ, nơi này chính là Thuyết Pháp đường, nơi này sẽ thường xuyên có sư thúc và các sư huynh tới khai đàn thuyết pháp, có bàn về tu hành, cũng có chỉ điểm nên tu luyện pháp chú như thế nào, thao túng pháp khí, muốn dự thính thì cần phải có linh thạch mới được. Dựa theo tu vi của người truyền thuyết mà số linh thạch nộp nhiều hay ít. Mặc dù các ngươi rất khổ cực nhưng lương tháng lại rất nhiều, mỗi tháng đủ để nghe mấy lượt.
Theo chỉ điểm của Chu sư huynh, Tần Tang nhìn ra xa, Chu sư huynh vội vã rời đi.
-Nơi quan trọng của sơn môn ta đã nói hết cho ngươi rồi, bây giờ ta sẽ dẫn ngươi tới Hành Vân cốc. Vận khí của ngươi không tồi, mặc dù tạp dịch ở Hành Vân cốc trong sơn môn hơi nặng nhưng linh lực ở nơi đó nồng đậm hơn bên ngoài sơn môn rất nhiều, cũng rất gần Thuyết Pháp đường. Đặc biệt còn dễ gặp được sư môn và trưởng bối, không chừng còn được nhìn trúng thu làm đệ tử, thoát khỏi khổ ải nữa.